Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 558: Hung ma chân chính




Dịch: Hoangtruc

"Đây là cái gì, Thần Võ pháo?"

Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy trong túi trữ vật mình không chỉ có mấy ngàn linh thạch, mà còn chồng chất mười khẩu Thần Võ pháo nhỏ nhắn cùng với ngàn viên Thần Võ đạn nhỏ xíu.

"Thứ tốt, đừng nhìn chúng nhỏ vậy mà coi thường, uy lực không thua Thần Võ pháo bình thường là mấy." Từ Ngôn giải thích: "Luyện thành Sơn Hà pháo còn dư lại mấy khẩu, để lại cho nàng phòng thân. Trường Phong kiếm là sư huynh truyền cho ta, không đưa nàng được, nàng lấy Thanh Lân đao vậy."

Từ Ngôn đầy hào phóng đưa pháp khí cực phẩm cho Bàng Hồng Nguyệt. Có thể cho người khác hắn sẽ đau lòng, nhưng cho nương tử nhà mình thì không vấn đề.

Vừa thấy là pháp khí cực phẩm, Bàng Hồng Nguyệt đã đẩy trở về, oán trách nói: "Chàng phải cửu tử nhất sinh trên Hoa Vương lôi mới lấy được chút chỗ tốt, để linh thạch vậy cho ta đủ rồi. Chàng giữ lấy pháp khí cực phẩm đi, chàng mới là người không để người khác yên tâm, không phải là ta."

Kỳ thật Bàng Hồng Nguyệt nói rất có lý, nghĩ tới thì hắn thường xuyên hối hả ngược xuôi cực kỳ nguy hiểm, Bàng Hồng Nguyệt lại như nữ tử ngoan ngoãn tu luyện ở tông môn, Từ Ngôn bèn cười hắc hắc, cầm Thanh Lân đao cất đi.

Dù sao có linh thạch rồi, Bàng Hồng Nguyệt thừa sức mua được vài món pháp khí thượng phẩm.

"Đây là..."

Vừa định cất túi trữ vật đi, Bàng Hồng Nguyệt chợt thấy trong túi trữ vật có thêm một cái bình sứ, bèn kỳ quái hỏi.

"Hối linh đan sư tỷ đưa cho ta đấy, có hai hạt, chúng ta mỗi người một hạt." Từ Ngôn đắc ý nói: "Nương tử so với ta xem ai đạt Hư Đan trước nào? Vi phu nắm chắc phần thắng rồi, hắc hắc."

"Được lắm, đa tạ phu quân." Bàng Hồng Nguyệt nghịch ngợm cười cười đáp: "Đến lúc đó nếu như thiếp thân kết thành Hư Đan trước, phu quân không nên ảo não đó."

"Ta không có nhỏ mọn như vậy đâu!"

Cười cười nói nói, hai người đi vào tông môn, Bàng Hồng Nguyệt trở về Tự Linh đường, còn Từ Ngôn đi thẳng tới Sở Hoàng sơn.

Trên một ngọn núi cao với vô số cung điện vờn quanh, trong đó có một tòa điện vòng cung như tòa Hoàng thành. Bên trong tòa thành là từng hòn non bộ xếp sát, đình đài trải rộng, cũng là nơi mà Hoàng giả mạnh nhất Hoàng Triều Sở thị đang bế quan.

Sở Hoàng sơn, vì có Sở Thương Hải mà vang danh thiên hạ.

"Nhìn cái gì đấy, chỉ là một tòa cung điện tàn tạ, có gì đâu chứ!"

Một biệt viện nơi chân núi, Sở Bạch nhướng mí mắt khinh thường nhì qua đại điện nơi đỉnh núi. Y không ở trong cung điện mà ở lại chân núi, cách xa vị trí của phụ hoàng.

"Rất khí khái a sư huynh." Từ Ngôn vẫn nhìn cung điện trên đỉnh núi, thổn thức nói: "Ta cũng từng ở Hoàng cung, có điều ở trong đó không cảm thấy gì cả, chỉ có đứng từ ngoài nhìn vào mới thấy hâm mộ."

"Có cái gì mà hâm mộ hả? Ngai vàng Hoàng đế rất thú vị sao?" đưa tay kéo Từ Ngôn đi nhanh về chỗ của mình, Sở Bạch cười nói: "Nhanh kể cho sư huynh nghe xem ngươi đã gây họa Tề quốc thế nào mà đến Hoàng đế còn ngồi qua rồi hả? Không hổ là sư đệ Sở Bạch ta!"

Đi vào chỗ của sư huynh, Từ Ngôn đầy thoải mái. Nếu được, hắn tình nguyện đi theo sư huynh học nghệ cũng không muốn cùng sư tỷ lạnh như băng kia đâu.

Từ Ngôn kể lại sơ qua chuyện trải qua ở Thiên Quỷ tông, về cả những tin đồn kì quái về mình trong Hoàng Cung Tề quốc, còn tưởng sư huynh cười to không thôi, không ngờ sắc mặt y lại chuyển sang kì quái.

"Chỉ Kiếm, may mà người đi nhanh, nếu còn tham luyến ngôi vị hoàng đế, e là không trở về được."

Hàng mày kiếm của Sở Bạch nhướng lên, trầm giọng nói: "Khương Đại Xuyên này rất nguy hiểm, ta từng giao thủ với gã rất nhiều lần, chỉ có thể giữ không bại chứ không thể thắng được."

Đề cập đến quỷ sứ đứng đầu, Sở Bạch hết sức kiêng kỵ, Từ Ngôn lại khó hiểu hỏi: "Sư huynh đã là Nguyên Anh, nếu gặp lại Khương Đại Xuyên nên giết chết gã đi. Kẻ đó quả thật rất ngoan độc, lưu lại chỉ gây họa mà thôi."

"Khó."

Sở Bạch chỉ phun một từ, rồi trầm mặc không nói.

Lúc này Từ Ngôn lại đầy ngạc nhiên. Khương Đại Xuyên đã định trước không cách nào thành được Nguyên Anh, thế nhưng Sở Bạch vẫn nói khó.

Chẳng lẽ cảnh giới Nguyên Anh còn không giết được Khương Đại Xuyên?

"Chỉ Kiếm, nhớ cho kỹ. Khương Đại Xuyên kia là một kẻ rất khó giải quyết." Sở Bạch trầm giọng bảo: "Nếu như gã bị ép đến mức dốc sức liều mạng, đến cường giả Nguyên Anh chưa chắc giết chết được."

Lần này Từ Ngôn kinh ngạc không thôi, trợn tròn cả mắt.

"Gã có một phần truyền thừa thần bí có liên quan tới Nguyên Anh."

Sở Bạch lại nói tiếp: "Không phải là cảnh giới Nguyên Anh, mà là Nguyên Anh thể của cường giả Nguyên Anh. Ta hoài nghi gã được cường giả Nguyên Anh dốc túi đem tặng, gửi lại trong toàn bộ lực lượng Nguyên Anh thể trong người gã. Cho nên gặp lại người này, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, đó là một hung ma chân chính, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ."

Biết được tin tức kinh người này, Từ Ngôn lập tức nhớ tới vị điện chủ điện thứ mười trong Thiên Quỷ tông.

"Nghe nói Khương Đại Xuyên đã từng giết chết sư tôn của mình, chẳng lẽ gã đoạt lấy Nguyên Anh của điện chủ Hung điện?"

"Khó nói được, chuyện này e rằng người ngoài cuộc không rõ ràng bằng người trong cuộc."

Sở Bạch lắc đầu, đề cập tiếp đến phần bí ẩn Nguyên Anh này: "Lực lượng cường giả Nguyên Anh vô cùng khổng lồ, cưỡng ép cướp lấy không thể có hiệu quả được. Nếu như ta bị đoạt Nguyên Anh, biết rõ hẳn phải chết thì chắc chắn có thể tự hủy Nguyên Anh, coi như không thể cùng chết với địch nhân thì cũng khiến kẻ đó phải trọng thương. Cho nên chân tướng giữa Khương Đại Xuyên và điện chủ Hung điện e là không đơn giản như vậy." chuyện Sở Bạch còn phải kiêng kị Khương Đại Xuyên khiến Từ Ngôn phải khiếp sợ. Cũng may hắn kiên quyết rời khỏi bảo tọa Hoàng đế Tề quốc, nếu không chỉ cần dây dưa thêm vài năm nữa, coi như Khương Đại Xuyên có tiến giai thất bại thì Từ Ngôn cũng tuyệt không phải là đối thủ của y.

Vốn hắn định đưa tin tức Khương Đại Xuyên ăn phải giả đan cho sư huynh, nhưng nghĩ một chút lại không đề cập đến đan dược thật đang còn ở trong túi trữ vật mình nữa.

Chuyện lừa bịp Đan các vẫn không nên khoe khoang thì hơn.

"Sư huynh, Ích Vân thức có thể diễn hóa ra Ích Vân quyết, không biết sư huynh có biết phần tâm pháp này hay không?"

Từ Ngôn bèn nói đến mục đích chính của mình: "Trên đường trở về, ta có dạy cho Hồng Nguyệt phần tâm pháp này, chẳng qua nàng ấy tập luyện chốc lát đã bị đả thương kinh mạch rồi."

"Tâm pháp Ích Vân quyết?"

Sở Bạch cũng sững sờ, nói: "Ngươi nói sơ qua, ta thử tập luyện xem sao."

Từ Ngôn không che giấu gì sư huynh Sở Bạch, vội giảng thuật tỉ mỉ Ích Vân quyết mà mình lĩnh ngộ qua một phen, thậm chí còn phòng hờ có sai lầm mà hắn còn cẩn thận miêu tả lộ tuyến linh khí vận chuyển rõ ràng."

Nghe qua phần tâm pháp kỳ dị này, Sở Bạch không lập tức tập luyện mà trầm ngâm một lúc.

Y đang suy diễn phần tâm pháp này. Qua hơn một canh giờ, hàng mày Sở Bạch vẫn cau chặt lại.

"Chỉ Kiếm, ngươi tu luyện phần tâm pháp Ích Vân quyết này rồi sao?" Sở Bạch ngẩng đầu hỏi.

"Đúng vậy a, tu luyện hơn hai năm rồi." Từ Ngôn gật đầu nói: "Hai năm qua ta cảm nhận tu vi tăng lên nhanh, cho nên đã không đụng tới tâm pháp Trúc Cơ bình thường nữa!"

"Có cảm nhận chỗ nào không ổn không? Ví dụ như trong kinh mạch xuất hiện vết rách nhỏ?"

Vẻ mặt của Sở Bạch rất ngưng trọng, bởi kết quả suy diễn của y chỉ có một, đó là tu luyện phần Ích Vân quyết này sẽ chỉ phá hư kinh mạch toàn thân. Ngoài ra không còn có tác dụng nào khác cả!