Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 557: Đại tài chủ Tề Quốc




Dịch: Hoangtruc

"Lúc sư phụ nhặt được ta đã rất già nua rồi, lại có bệnh cũ bên người. Ta còn luôn nghĩ người là một đạo sĩ già, về sau gặp được sư huynh Sở Bạch mới biết được sư phụ là Kiếm Ma danh tiếng."

Trên Sơn Hà đồ đang bay đi, nữ hài rúc vào ngực phu quân lẳng lặng lắng nghe Từ Ngôn khẽ kể.

"Thế nhưng là Kiếm Ma Đại Phổ tối đa cũng chỉ có cảnh giới Hư Đan, làm sao sư phụ có thể sáng chế ra được một loại tâm pháp hoàn toàn khác với tâm pháp Trúc Cơ, mà đến nàng còn không thể tập luyện được. Hồng Nguyệt, nàng nói xem tâm pháp này có phải là kỳ công tà phái hay không? Thể chất ta khỏe hơn nàng, nên tu luyện mới không vấn đề gì."

"Lúc lão nhân gia ở cùng chàng, chưa từng đề cập qua bản thân mình sao?" Bàng Hồng Nguyệt khẽ ngẩng đầu, ôn nhu hỏi.

"Không có nhắc tới, hoặc sư phụ không muốn đề cập tới. Bởi vì người đã giết chết tất cả người nhà mình, ta mà tu luyện Ích Vân quyết, sợ rằng sẽ đi phải đường cũ năm xưa của sư phụ." Từ Ngôn vẫn cau chặt mày, giọng nói cũng đầy nặng nề.

"Lão nhân gia tu hành ở nhà mình, chàng là tu hành ở Thiên Hải lâu, chẳng lẽ có thể giết được lâu chủ cảnh giới Nguyên Anh sao?"

Vì để Từ Ngôn bớt lo, Bàng Hồng Nguyệt mới nói khẽ: " Nếu như chàng vẫn sợ Ích Vân quyết đả thương người, không luyện cũng được. Phu quân Bàng Hồng Nguyệt ta cũng thuộc dạng thiên phú dị bẩm, sớm muộn gì không có ngày phá vỡ này thiên địa, thành tựu Chân Tiên chứ."

"Ta không cần Chân Tiên cái gì hết, chỉ cần nương tử mãi ở bên cạnh là được." Từ Ngôn liếc mắt nhìn bầu trời xanh thẳm.

"Chỉ cầu uyên ương không cầu tiên. Hóa ra phu quân là một kẻ si tình a, ha ha ha." Bàng Hồng Nguyệt nghịch ngợm nở nụ cười, gương mặt ửng hồng, sắc mặt lại đầy hạnh phúc.

"Kỳ thật phu quân không cần lo lắng về Ích Vân quyết. Lão nhân gia thương chàng như vậy, làm sao truyền thụ cho chàng công phu hại mình hại người được. Còn nếu vẫn lo lắng, về tông môn chàng có thể tìm Sở Bạch sư huynh nghiệm chứng một phen không được sao?"

Bàng Hồng Nguyệt nhắc nhở như đề tỉnh Từ Ngôn, hắn giật mình cười cười.

Hắn còn có người sư huynh cảnh giới Nguyên Anh ở Sở Hoàng sơn kia mà. Cứ nghi hoặc thế kia, không bằng hắn tới tìm sư huynh nghiên cứu thảo luận chân tướng Ích Vân quyết một phen.

Nghĩ tới Sở Hoàng sơn, khóe miệng cười yếu ớt của Từ Ngôn biến thành cười khổ, than thở: "Không biết sư huynh đã chuyển xong thọ nguyên cho yêu nữ kia chưa, Nguyệt Nhi không biết rồi, yêu nữ kia rất kinh khủng, phải nhờ thọ nguyên người khác mới sống được. Lần trước tại Linh Thủy thành, nếu không có ta thì nàng ta đã sớm chết. Còn nói muốn gả cho ta? Đây không phải là muốn giết ta hay sao? Người ta dùng tiền nuôi thê thiếp, còn ta phải lấy mạng phục vụ rồi."

"Linh Nhi là một đứa nhỏ rất khổ, phu quân hiểu lầm nàng rồi..."

Nói về tỷ muội tốt của mình, hàng mi thanh tú của Bàng Hồng Nguyệt chao nhẹ: "Ta chơi với Linh Nhi từ nhỏ mà. Phủ công chúa của nàng cách Bàng phủ không xa, chúng ta thường xuyên chơi đùa với nhau, mãi đến một lần..."

Nhớ đến lúc nhỏ lại dậy lên thổn thức trong lòng Bàng Hồng Nguyệt.

"Hồng Nguyệt tỷ, hôm nay chúng ta nghịch bùn đất đi nha, ta biết rõ tỷ ưa thích sạch sẽ, ngại dấy bùn bẩn thỉu. Ta thề chỉ chơi hôm nay thôi!"

Tiểu công chúa sáu tuổi mở to hai mắt cầu khẩn đại tiểu thư Bàng gia lớn hơn mình hai tuổi. Bàng Hồng Nguyệt chu miệng nhỏ lên, rất không cam lòng đồng ý.

Trong hoa viên phủ công chúa, hai nữ hài nho nhỏ chơi đùa mãi tới hoàng hôn, tiếng cười như chuông bạc của tiểu công chúa lanh lảnh không ngừng.

Chiều buông xuống, tiểu công chúa lấm lem đầy bùn đất quẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn, rất nghiêm túc nói với Bàng Hồng Nguyệt cũng một thân lấm đầy bùn rằng: "Hồng Nguyệt tỷ, ta phải đi rồi, sau này không thể gặp được tỷ nữa."

"Ngươi muốn đi đâu vậy?" Bàng Hồng Nguyệt nhìn dáng hình mình mẩy đầy bùn, trong lòng chợt dâng lên niềm thương cảm.

"Đi lên trời." Linh Nhi chỉ lên trời, rất nghiêm túc đáp: "Ta đi lên trời. Hồng Nguyệt tỷ yên tâm, trên trời ta vẫn sẽ nhìn tỷ."

"Bầu trời..."

Mãi đến khi về tới nhà, Bàng Hồng Nguyệt tắm rửa sạch sẽ xong xuôi vẫn không nghĩ ra làm sao Sở Linh Nhi lên trời được. Vì vậy đại tiểu thư Bàng gia mới đi tìm mẹ mình.

"Mẫu thân, làm sao mới bay được lên trời vậy?"

"Chỉ cần trở thành tu hành giả là được. Chỉ cần Nguyệt Nhi siêng năng tập luyện, sớm muộn gì cũng sẽ bay được lên trời." Nữ nhân dịu dàng vuốt ve con gái mình, nói.

"Thế nhưng mà, hài đồng sáu tuổi thì làm sao bay lên trời đây?" Bàng Hồng Nguyệt ngẩng đầu lên, không cam lòng hỏi.

"Hài tử sáu tuổi không bay lên trời được." Nữ nhân dịu dàng chợt phiền muộn, nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật mỗi người đều có cơ hội bay lên không trung, là lúc biến thành hồn phách..."

Bàng Hồng Nguyệt giãy khỏi vòng tay ôm ấp của mẫu thân, chạy vội đi ra ngoài.

Rốt cuộc nàng đã biết làm sao Sở Linh Nhi bay được lên trời rồi. Bởi vì hảo tỷ muội của nàng, sắp chết đi.

"Linh Nhi!"

Bàng Hồng Nguyệt đắm chìm trong hồi ức, chợt rời khỏi ngực Từ Ngôn, nơi tóc mai đã đầy mồ hôi lạnh.

"Nhìn thấy cái gì..?" Từ Ngôn lắng nghe nương tử kể lại, đại khái đoán được những gì nàng trải qua năm đó.

"Nữ hài thống khổ, cuộn mình trong gian phòng tối, không kêu một tiếng, lẳng lặng chờ cái chết..."

Hai mắt nàng đỏ lên, nhớ tới cảnh mình cả kinh chân tay luống cuống năm đó, Bàng Hồng Nguyệt rớt nước mắt xuống, nói nhỏ: "Nàng sớm đã sinh lòng muốn chết. Năm đó, là lúc nàng sáu tuổi, mà ta thì sợ quá khóc lớn, mơ hồ nhìn thấy một bóng người từ cửa sổ đi vào. Sau đó ta được hạ nhân phủ công chúa dẫn đi ra ngoài. Mãi đến nửa đêm, Linh Nhi sống lại, mà cứu nàng chính là Sở Bạch."

"Kiếp nạn ba năm một lần, thực sự rất đau khổ a." Từ Ngôn cười khổ nói: "Cũng may có sư huynh, Sở Linh Nhi không chết được đâu. Sư huynh cảnh giới Nguyên Anh phân cho nàng khoảng một trăm năm cũng không tính là gì, cùng lắm ta phân cho nàng tám, mười năm là được chứ gì."

Từ Ngôn keo kiệt như vậy khiến Bàng Hồng Nguyệt nín khóc mà mỉm cười, nói: "Triệu phu lôi là chủ ý Linh Nhi nghĩ ra đấy, còn nói ta phân cho nàng ấy một nửa phu quân."

"Nàng không đồng ý đấy chứ?" Từ Ngôn kinh hãi, trừng mắt hỏi.

Bàng Hồng Nguyệt không có trả lời, hung hăng véo Từ Ngôn một cái khiến Từ Ngôn đau đến há to miệng. Xem ra nữ nhân đều ích kỉ cả, thật ra với phu quân nhà mình lại càng đầy ích kỷ.

Hai vợ chồng một đường đầy nhu tình mật ý, đi mãi hai ngày trời mới tới tông môn.

"Chúng ta đi Sở Hoàng sơn một chuyến, ta hỏi sư huynh về cơ mật Ích Vân quyết cho rõ ràng a." Nhìn qua sơn môn xa xa trong dãy núi, Từ Ngôn nói.

Bàng Hồng Nguyệt lắc đầu đáp: "Cơ mật sư môn phu quân, ta không nên dây dưa. Dù sao ta cũng nên giao trả nhiệm vụ, chàng đi đi, không cần kéo thêm ta vào đâu."

Dù sao cũng xuất thân thế gia, Bàng Hồng Nguyệt thập phần hiểu chuyện. Phu quân dạy cho nàng môn tuyệt học sư môn đã tính là quá phận rồi.

Từ Ngôn có thể không e dè chuyện cơ mật sư môn, chỉ nhớ lại chuyện Bàng Hồng Nguyệt không cách nào tu luyện Ích Vân quyết, lại còn bị thương nữa nên gật đầu đồng ý.

Lúc chưa tới tông môn, Từ Ngôn tranh thủ lấy túi trữ vật của Bàng Hồng Nguyệt, phân một nửa linh thạch trong túi trữ vật mình, chừng bảy tám ngàn linh thạch cho nàng.

Nhìn túi trữ vật phu quân đưa trả lại, Bàng Hồng Nguyệt đầy kinh ngạc. Dù nàng cũng là đệ tử chân truyền thế nhưng gần một vạn linh thạch thế này cũng căn bản không cách nào tưởng tượng ra.

"Nhiều linh thạch vậy sao!" Bàng Hồng Nguyệt kinh ngạc không thôi.

"Phu quân nàng là tài chủ mà, hắc hắc, đại tài chủ Tề Quốc!"

Từ Ngôn đắc ý bảo. Toàn bộ bảo bối Tề Quốc đều bị hắn gom sạch, không phải đại tài chủ sao được chứ?