Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 554: Trú Nhan đan




Dịch: Hoangtruc

Vừa tới tầng một, chợt trong một gian mật thất đột nhiên bùng lên ánh lửa, rồi có một tiếng ầm vang, cửa mật thất bị một lực mạnh phá vỡ tung ra. Đâu đó có vài đệ tử đầy bụi đất chật vật thoát ra, mi tóc cháy khét lẹt.

"Luyện khí hay là luyện quan tài đây hả? Nói với các ngươi qua bao nhiêu lần rồi, khí thành phải cần có cực nhiệt mới được! Hỏa hầu không nắm giữ tốt thì chỉ có kết cục khí hủy người chết."

Từ Trạch hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi mật thất sau cùng, tuy đám đệ tử chật vật không chịu nổi nhưng ông ta lại chẳng chút tổn hao lông tóc.

"Từ Ngôn?"

Từ Trạch chớp chớp đôi mắt nhỏ, xác định thanh niên đứng đấy là Từ Ngôn bèn ôm quyền chào đón.

"Từ trưởng lão đại giá quang lâm, Luyện Khí tháp cảm thấy thật vẻ vang a, hặc hặc, coi như Từ trưởng lão không đến thì lão phu cũng chuẩn bị qua Thiên Hải lâu tìm ngươi rồi.."

Từ Trạch lão luyện lâu đời ở Linh Yên các này, địa vị cũng không thấp, không như Ngụy Minh nhìn thấy Từ Ngôn lòng đầy kiêng kị. Lão lại như hảo hữu nhiều năm không gặp, vội lôi kéo Từ Ngôn đi lên chỗ ở của mình trên tầng ba.

"Từ trưởng lão, quyển họa pháp khí của ngươi làm sao luyện thành vậy? Có thể giảng giải chút cho lão phu được chứ?"

Vừa pha một ấm linh trà ngon xong, hai mắt Từ Trạch sáng ngời hỏi thăm. Vừa há miệng đã hỏi chuyện luyện khí cơ mật của người ta.

"Cái này..." Từ Ngôn xấu hổ cười cười, nhất thời không biết mở miệng làm sao.

Sơn Hà đồ không phải do hắn luyện chế ra mà xuất từ tay Họa Thánh Lưu Y Thủ, Từ Ngôn chỉ là luyện thêm vào vạn khẩu Thần Võ pháo mà thôi.

Còn tưởng rằng Từ Ngôn không muốn nói, Từ Trạch cắn răng lấy ra một cuộn thẻ tre thập phần cũ kỹ, nói: "Ta dùng kinh nghiệm luyện khí những năm này trao đổi, thế nào, Từ trưởng lão nên biết ta ở Linh Yên các này đã rất lâu rồi. Lão phu bất tài, có điều bàn về luyện khí thì ngoài Các chủ ra, Kim Tiền tông này không có mấy người lọt mắt ta được cả!"

Từ Trạch cũng không khoác lác. Dù phương diện luyện đan lão không sánh bằng Lâm Tiểu Nhu, thế nhưng nói đến luyện khí thì danh tiếng lão cũng thuộc hạng số một số hai.

Nhìn thấy Từ Ngôn vẫn do dự, Từ Trạch không còn cách nào khác chỉ biết cầu khẩn: "Ta cũng biết đó là một phần cơ mật không thể tiết lộ ra bên ngoài, thế nhưng tâm ta ngứa ngáy khó nhịn a. Từ khi nhìn thấy vạn pháo nổi lên từ pháp khí của Từ trưởng lão, lão phu đã mất ăn mất ngủ. Dù sao chúng ta cũng họ Từ, xem như nể tình cùng họ này, Từ trưởng lão có thể tiết lộ chút ít hay không, cho dù là chút ít thôi cũng được."

Cố nhét cuốn thẻ tre ghi chép kinh nghiệm luyện khí bao năm này vào tay Từ Ngôn, hai mắt Từ Trạch sáng ngời nhìn chằm chằm vào hắn không nháy mắt, tựa như một đệ tử đang chăm chú nghe giảng trên lớp vậy.

Từ Ngôn nhìn nhìn thẻ tre cũ kỹ trong tay, không còn cách nào khác đành lấy Sơn Hà đồ trải rộng ra.

Vừa thấy Sơn Hà đồ, ánh mắt Từ Trạch càng sáng thêm vài phần, dán sát mình vào quyển họa. Sau nửa ngày cẩn thận nhìn ngó, lão mới nghi hoặc ngẩng đầu lên nói: "Đây là pháp khí do Đại Nho dùng Văn Khí luyện chế?"

"Sơn Hà đồ là vật của Họa Thánh Đại Phổ Lưu Y Thủ, ta chỉ thêm vài khẩu Thần Võ pháo vào bên trong quyển họa mà thôi."

Sơn Hà pháo không coi là cơ mật gì, nếu Từ Trạch đã lấy cả kinh nghiệm suốt đời mình ra trao đổi thì Từ Ngôn cũng đành thành thật nói rõ.

Luyện chế Sơn Hà đồ có lẽ không khó, khó chính là tế luyện Thần Võ pháo vào bên trong pháp khí cổ quái này. Nội công sức tế luyện vạn khẩu Thần Võ pháo vào trong này, chỉ sợ đã có thể luyện chế ra một kiện Pháp bảo chính thức rồi. Dù sao cũng không có ai giấu cả một tòa linh nhãn tinh túy trong mắt trái như Từ Ngôn cả, lại còn dùng mắt trái tăng cường uy lực Pháp luyện như vậy cả.

"Là tác phẩm của Đại Nho, luyện Thần Võ pháo vào, còn cần vận dụng Súc linh quyết." Từ Trạch nhíu chặt mày lẩm bẩm: "Khỏi cần phải nói, với thân thủ lão phu, chỉ sợ có ba mươi năm cũng không thể luyện nổi vạn khẩu Thần Võ pháo vào Sơn Hà đồ này. Cái khó nhất không phải là Thần Võ pháo, mà là Thần Võ đạn. Ông trời ơi..!! Từ trưởng lão, có phải ngươi đoạt được cả Sở Hoàng sơn rồi không?"

Từ Trạch kêu rên một tiếng, nhìn thấy Sơn Hà pháo to lớn tốn công như vậy, lão còn cho rằng Sở Hoàng sơn đã bị Từ Ngôn ăn cướp sạch sẽ cả rồi.

Từ Ngôn cười xấu hổ, không nói mình biết luyện chế Thần Võ đạn, mà giả đò nói: "Lúc ở giới phàm tục ta là Hầu Gia, cho nên lấy chút Thần Võ đạn và Thần Võ pháo không sao cả."

Thiên Môn hầu Đại Phổ dùng thân phận Hầu Gia tham ô vài khẩu Thần Võ pháo cũng không tính là gì cả.

"Hèn chi... Tuy rằng loại pháp khí này có uy lực cực lớn, nhưng một khi Thần Võ đạn dùng hết thì cũng trở thành thứ vô dụng. Đáng tiếc, đáng tiếc a."

Tiêu phí kinh nghiệm suốt đời đổi lấy tin tức về một pháp khí vô dụng, Từ Trạch tiếc nuối nhìn chằm chằm vào thẻ tre trong tay Từ Ngôn, xem ra rất muốn lấy trở về.

Từ Ngôn giả như không phát hiện, ho khan một tiếng rồi thuận tay thu thẻ tre vào trong túi trữ vật khiến Từ Trạch nhìn thấy, hai mắt khẽ giật giật không thôi.

Thẻ tre kia quả thật là kinh nghiệm luyện khí của Từ Trạch đấy, có điều Từ Ngôn cũng thừa hiểu ghi chép bên trong thẻ tre tuyệt không phải tâm huyết cả đời của đối phương được. Nếu không Từ Trạch cũng sẽ không dễ dàng lấy ra trao đổi. Chẳng qua có thêm một chút kinh nghiệm tâm đắc của một cao thủ luyện khí vẫn không gì quý bằng, cho nên không có khả năng Từ Ngôn đem trả lại cho đối phương.

"Từ trưởng lão có Trú Nhan đan không?" Đợi đến lúc Từ Trạch không còn hứng thú với Sơn Hà đồ nữa, Từ Ngôn mới cuộn quyển họa lại, nói rõ ý đồ đến đây.

"Ngươi còn trẻ như vậy muốn dùng Trú Nhan đan làm gì?" Từ Trạch hồ nghi nhìn nhìn vào mặt mày Từ Ngôn.

"Ta đưa cho người nhà dùng. Nếu Từ trưởng lão có Trú Nhan đan, ta nguyện mua xuống." Từ Ngôn thành khẩn nói.

"Thứ đồ của nữ nhân, ta không có hứng thú."

Từ Trạch nhếch miệng, bộ dáng khinh thường đáp: "Nam nhân chúng ta có khí thế của nam nhân, không nghe nói nam nhân gừng càng già càng cay hay sao? Làm sao giống đám nữ nhân các nàng, cả ngày mê muội nghiên cứu thuật trú nhan. Lão phu không có Trú Nhan đan, có điều ngươi có thể tìm phu nhân ta hỏi thăm xem, may ra có loại đan dược nữ nhân yêu thích nhất kia."

Nghe Từ Trạch nói vậy, Từ Ngôn thiếu chút nữa bật cười. Tính tình lão già tướng ngũ đoản, nhỏ thó như con khỉ già trước mặt này không khác gì gã thanh niên trẻ trâu cả.

Lúc này, chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, một bóng dáng cao gầy thướt tha mà đến.

"Ta có Trú Nhan đan, chẳng qua chỉ còn một hạt, lại là của một người bạn cũ cố ý nhờ vả ta luyện chế cho."

Lâm Tiểu Nhu dịu dàng nói, rồi đi tới gần, hành lễ vạn phúc với Từ Ngôn, cung kính nói: "Tiểu Nhu bái kiến Từ trưởng lão."

"Lâm trưởng lão hữu lễ, là Từ Ngôn mạo muội rồi.." Từ Ngôn vội vàng đứng dậy hoàn lễ. Nếu Lâm Tiểu Nhu chỉ có một hạt Trú Nhan đan thì coi như đã để lại cho bằng hữu người ta rồi, Từ Ngôn cũng không cưỡng cầu.

Từ Trạch nhìn phu nhân nhà mình đi tới, cười hắc hắc nói:: "Phu nhân có chỗ không biết, Từ Ngôn còn trẻ nhiều tiền, lại là môn hạ của Thái Thượng trưởng lão, đã định trước không thiếu linh thạch. Bà cứ bán giá gấp đôi cho hắn, chẳng phải lời khẳm một số lớn rồi hay sao? Loại mua bán này không dễ gặp đâu nha."

Đang trước mặt người ta mà còn giở trò tính toán thế này, Lâm Tiểu Nhu nghe vậy khẽ nhíu mày, nháy mắt ra hiệu phu quân mình, sợ chọc giận Từ Ngôn.

"Từ trưởng lão nói sai rồi, ta chỉ là một thằng nhãi con, Thái Thượng trưởng lão căn bản không cho ta được nửa khối linh thạch." Từ Ngôn giang tay ra nói: "Hiện tại ta đang phải ăn bám sư tỷ đấy. Không có sư tỷ, ta hẳn phải chết đói rồi. Trú Nhan đan quý như vậy, giá gấp đôi không tính là quá mức a."

"Hặc hặc, ta rất thích loại người nhanh nhảu như Từ trưởng lão." Từ Trạch hặc hặc cười cười. Đại khái lão cũng nhìn thấu bản tính của Từ Ngôn, cho nên mới đùa vui thế này, mà Lâm Tiểu Nhu nghe vậy cũng yên tâm lại.

Chỉ cần dễ giao thiệp, các Trưởng lão Hư Đan Kim Tiền tông này không ai muốn đắc tội với môn hạ Thái Thượng là Từ Ngôn cả, hơn nữa phần lớn đều sẽ mang ý kết giao với hắn cả.