Dịch: Hoangtruc
Ở Bàng gia, Từ Ngôn đã gặp sư huynh Sở Bạch. Vài năm sau, hôm nay hắn lại có thêm một sư tỷ, chẳng qua sư huynh và sư tỷ hắn không cùng một mạch.
Kỳ thật dù có được cường giả Thần Văn thu làm đồ đệ thì trong lòng Từ Ngôn cũng chỉ thừa nhận một vị sư phụ chân chính mà thôi, đó vẫn luôn là lão đạo sĩ.
Có lẽ những cường nhân khác sẽ dạy cho bản lĩnh Thông Thiên triệt địa, thế nhưng chỉ duy lão đạo sĩ hòa ái kia là tự mình dạy bảo Từ Ngôn đạo làm người mà thôi. Tuy rằng Từ Ngôn luôn thấy hổ thẹn với lão đạo sĩ, hắn chỉ đành cho rằng những lúc mình làm chuyện ác, nhất định lão đạo sĩ đang ngủ trên trời, còn ngáy to, nên sẽ không nhìn thấy.
Trong tiểu lâu, một tiếng bái kiến sư tỷ, một phần duyên phận tỷ đệ cứ như vậy được kết nối. Hàng mi thanh tú của Hàn Thiên Tuyết khẽ giật giật, như thể không quen nghe người khác gọi mình là sư tỷ.
Hàn Thiên Tuyết lấy một chiếc bình nhỏ ném cho Từ Ngôn, bình thản nói: "Hai hạt Hối linh đan có tác dụng phụ trợ rất lớn trong Kết Đan. Nghỉ ngơi đi, ba ngày sau tới gặp ta."
Tiếp nhận bình sứ có lẫn mùi hương nhẹ kia, Từ Ngôn lập tức khom người cảm ơn: "Tạ sư tỷ!"
Hàn Thiên Tuyết không nói gì, quay người đi đến tầng hai, còn Từ Ngôn thì tùy tiện chọn lấy một gian phòng.
Vừa gặp đã tặng hai hạt Hối linh đan trợ lực lớn cho kết đan, xem như phần lễ gặp mặt này không nhỏ. Từ Ngôn còn đổ Hối linh đan ra nhìn hồi lâu, ngoài cảm kích sư tỷ phóng khoáng thì hắn còn xem thường Thái Thượng trưởng lão keo kiệt.
Chỉ một câu thu làm môn hạ rồi ném hắn cho Hàn Thiên Tuyết, không bằng trực tiếp bái làm môn hạ lâu chủ Thiên Hải lâu còn có lợi hơn. Nghĩ lại, Từ Ngôn cũng cảm thấy bình thường lại.
Coi như là Thái Thượng trưởng lão không để ý tới hắn, có được thân phận kinh người cũng tốt. Lúc trước ở Thiên Quỷ tông, hắn chỉ có thể cáo mượn oai hùm Khương Đại Xuyên một phen, nay lại thành môn hạ của Thái Thượng trưởng lão Kim Tiền tông, so ra vẫn cao không tưởng so với cái danh quỷ sứ đứng đầu đệ nhất Hư Đan kia.
Tâm tình của Từ Ngôn phiền loạn một lúc lâu không cách nào bình tĩnh được. Dù là ai đi nữa, có thêm một sư tôn cường giả Thần Văn thì đều phiền loạn như thế cả.
Cũng may Từ Ngôn bụng dạ rộng lớn, qua nửa ngày thì hắn thôi không nghĩ tới chuyện của Thái Thượng trưởng lão nữa, bắt đầu xếp bằng ở trên giường khôi phục linh lực.
Chém giết Hứa Mãn Lâu không tính mất công sức cho lắm, vì phần lớn là nhờ công Sơn Hà pháo cả, linh lực không tốn bao nhiêu. Dù sao uy lực chân chính của pháp khí quái dị tuyệt luân này chủ yếu ở Thần Võ pháo và Thần Võ đạn. Không có Thần Võ đạn căn bản sẽ không có uy lực nào cả. Chẳng qua việc chữa trị ấn kí xà nhãn cuối cùng vào trong Tinh Hồn cấm khiến Từ Ngôn mất rất nhiều linh khí, vùng đan điền lúc này đã rỗng tuếch rồi.
Tu luyện ở Thiên Hải lâu không cần linh thạch phụ trợ, chỉ cần một nén nhang là linh khí trong cơ thể Từ Ngôn đã khôi phục như lúc ban đầu. Xem ra chỗ tu luyện một ngày tại nơi linh khí vô cùng nồng đậm thế này còn hơn hẳn tu luyện mấy tháng ròng trong Linh Yên các đấy!
Sau khi linh khí khôi phục, Từ Ngôn không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Hắn đã ghé qua linh nhãn một lần, còn rút cả tinh túy linh nhãn đi mất, thế nhưng chỉ ba ngày tu luyện trong đó đủ cho hắn cảm được tu vi tăng trưởng chưa từng có. Có điều trong tông môn, dù có là đệ tử chân truyền được sủng ái cỡ nào thì một năm cũng không cách nào được phép tu luyện qua mười ngày trong linh nhãn.
Bởi vì linh khí trong linh nhãn không phải vô hạn. Hơn nữa bảo địa này chính là nơi tu luyện của cường giả tông môn, tu sĩ Nguyên Anh muốn gia tăng tu vi cần phải có một lượng linh khí khổng lồ không cách nào tưởng được.
Nếu Từ Ngôn không có thân phận chân truyền của Thái Thượng thì hắn cũng không có tư cách ở lại linh nhãn nơi Thiên Hải lâu này.
Ngoài cảm thán chuyện có thể được ở lại nơi tốt đẹp như vậy, Từ Ngôn còn suy tư xem có thể kéo địa phương tốt nhà mình qua đây hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Ngôn chợt sợ hãi, vội vỗ túi trữ vật lôi miếng Tinh Hồn cấm ra. Hắn cẩn thận nhìn ngó rồi gỡ miếng ấn kí xà nhãn nơi trung tâm Tinh Hồn cấm xong mới thở nhẹ một hơi.
Hắn không dám cam đoan Thiên Nhãn vương xà có thể biết biến nhỏ lại rồi chui ra khỏi Tinh Hồn cấm thu nhỏ hay không. Nếu không đang lúc mình tu luyện, con đại yêu chui ra ngoài thì có lẽ lúc đó có chết cũng không rõ làm sao chết mất nữa.
"Thiên Nhãn lão huynh, lần này may mà có ngươi, có điều không nghĩ tới ngươi còn nóng lòng hơn ta, còn định chui cả ra Thiên Quỷ tông nữa sao?"
Thì thầm một lúc, Từ Ngôn cất Tinh Hồn cấm và ấn kí xà nhãn lại, khóe mắt tiện thể lướt qua một hộp vàng ở một góc nhỏ của túi trữ vật.
Nhìn hộp đó, khóe mắt Từ Ngôn không khỏi giật vài cái.
Trong hộp vàng đang chứa Uẩn Anh đan a, là trân tàng của Linh Yên các nha. Hơn nữa bên trong mắt trái hắn vẫn còn hơn nửa cái tinh túy linh nhãn. Chưa kể hiện tại còn đang ở trong một linh nhãn khác ở Thiên Hải lâu nữa.
Tuy nói phải trải qua trắc trở, thế nhưng dường như Từ Ngôn còn thu được chỗ tốt nhiều hơn cả phần gặp trắc trở kia nữa. Hầu như vốn liếng của Kim Tiền tông đều rơi vào trong túi hắn cả, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến chính hắn cũng hoài nghi có khi nào mình bị cường giả hai phái chính tà đuổi giết hay không đây.
Không thể làm ác nữa...
Lắc đầu cảm thán một tiếng, bỗng nhiên Từ Ngôn khẽ giật mình, ngẩng đầu mắng một câu: "Ta không làm điều gì ác nha, không phải đều do là bọn hắn bức ép sao?"
Ý niệm trong đầu vừa hiện, cả người đều khoan khoái dễ chịu.
Quả thật Từ Ngôn không làm chuyện ác, hắn chỉ có lừa người mà thôi. Lừa gạt Linh Yên các xong lại quay qua lừa gạt Khương Đại Xuyên. Lừa hết Thiên Quỷ tông lại quay đầu trở về lừa cả Hứa gia, cuối cùng đến Hứa Xương cũng bị hắn lừa gạt mà chết. Xem như Từ Ngôn không còn người để lừa gạt nữa rồi.
Ác nhân sẽ bị trời phạt. Kỳ thật lời này không giả. Thiên Môn hầu lừa gạt quá nhiều người, tuy hiện nay thân đã ở trong linh nhãn, còn được sư tỷ cảnh giới Nguyên Anh chỉ điểm nhưng hắn vẫn không biết mình đã bị rơi vào bẫy lừa của người khác từ lâu rồi. Hơn nữa cái bẫy này muôn phần mịt mờ và nguy hiểm.
Tu luyện ba ngày, Từ Ngôn cảm thấy tinh thần sảng khoái, linh khí đoàn trong đan điền cũng tinh thuần hơn, còn có thể cảm giác được đã có hình tròn rồi.
Trúc Cơ luyện khí ngưng thần, ngưng luyện linh khí trong đan điền đến mức tận cùng sẽ hình thành Hư Đan, sáng lập Tử Phủ. Tử Phủ sinh đan mới chân chính trở thành cường giả Hư Đan.
Những năm gần đây Từ Ngôn đọc qua không ít sách vở, toàn bộ sách vở ở Thiên Quỷ tông mang đi đều đã đọc hết. Hôm nay, Từ Ngôn đã không còn là người mới gia nhập giới tu hành nữa, mà đã trang bị đủ một thân nhận thức rõ ràng với chân tướng tu luyện rồi.
Phía trên Trúc Cơ là Hư Đan. Hư Đan không chỉ có linh khí gấp mười mấy lần Trúc Cơ mà còn có thể sinh ra đan hỏa kì dị có thể sử dụng trong luyện đan luyện khí. Hơn phân nửa pháp khí trong giới tu hành hiện nay chính là từ tay đan hỏa Hư Đan xuất ra.
Tu vi hôm nay của Từ Ngôn xem như đã đến gần Hư Đan. Tuy rằng thời gian hắn tu luyện không nhiều, nhưng tốc độ tu luyện vượt xa người thường. Ngoại trừ vài kỳ ngộ gặp phải, coi như đây cũng là một phần thiên phú tu luyện của hắn.
Từ Ngôn nhắm hai mắt lại, cảm giác lấy linh khí đoàn trong đan điền của mình.
Theo hắn, Hư Đan chính là một viên đan thể mơ hồ trong cơ thể, nên mới có danh xưng hư đan. Chỉ cần triệt để ngưng kết toàn bộ linh khí thành đan thể, coi như đột phá cảnh giới thành công. Nếu như thất bại, chẳng những bị cắn trả mà phải mất một năm sau may ra mới đột phá cảnh giới lại được.
Mình đã có thể trở thành cường giả Hư Đan rồi...
Một luồng hào khí xuất hiện trong lòng Từ Ngôn. Nhớ tới Hứa Xương độc tài quyền hành, nhớ tới Khương Đại Xuyên hoành hành không kiêng kị, hắn lại càng khao khát sức mạnh. Bởi vì hắn quá mức nhỏ bé, chỉ có cường đại mới khiến người khác phải kiêng dè, mới có thể bảo vệ người thân của mình.
Cảnh giới Hư Đan!
Từ Ngôn mở trừng hai mắt, thầm hạ quyết tâm.
Hắn đã quyết định cả đời này phải đột phá tu vi đến đỉnh phong, muốn nhìn xem bên ngoài kia có trời thật không, muốn nhìn phần cuối đại địa này còn có đại địa nào nữa không? Muốn người nhà của mình không phải chịu tủi nhục nữa, cũng muốn tên mình được ghi khắc lên bảng cường giả!