Dịch giả: Hoangtruc
Tam lôi hợp nhất, Hoa Vương lôi tái hiện!
Hoa Vương lôi từng bị Sở Bạch một cước giẫm ra, qua nhiều năm lại tái hiện ở Kim Tiền tông. Dị tượng này khiến các đệ tử trợn mắt há hốc mồm, đến vài trưởng lão Hư Đan còn phải kinh ngạc không thôi.
Sau khi kinh ngạc, là tiếng hoan hô sôi trào đến mức tận cùng. Mà đệ tử bên Tự Linh đường lúc này đã hò hét đến khản họng.
"Hứa sư huynh tất thắng!"
"Lấy một địch năm, như vậy mới xứng tầm Hứa sư huynh chứ!"
"Chỉ cần thắng được, mới chân chính đứng đầu đồng giai, coi như là còn có người lên đài nữa thì chúng ta cũng không nhận!"
"Hứa sư huynh mới là đệ nhất nhân cảnh giới Trúc Cơ!"
Tiếng cổ vũ ầm ĩ liên tiếp, không chỉ có đệ tử phía Tự Linh đường sôi trào lên, mà các đệ tử chi mạch khác cũng hò hét trợ uy cho người bên mình. Trong lúc nhất thời, âm thanh hò hét nổi lên, xông thẳng lên trời.
Các đệ tử còn đầy nhiệt huyết sôi trào, thế nhưng mấy trưởng lão Hư Đan đã dần dần bình tĩnh lại.
Bên phía Linh Yên các, Từ Trạch hừ lạnh một tiếng nói: "Phái con em nhà mình tiêu hao sức người khác, sau đó mới tiến hành tranh đấu Hoa vương. Tính toán giảo hoạt lắm! Trong năm người kia chỉ có Triệu Thiên Nhất bên Vũ Khúc điện là mạnh nhất, lại không còn bao nhiêu linh khí. Hứa gia Tự Linh đường chọn lựa thật đúng thời điểm."
"Người ta là gia tộc truyền thừa, nhân thủ quá nhiều, không thể trách người khác được." Tuy rằng Lâm Tiểu Nhu không thích loại thủ đoạn giảo trá này của Hứa gia nhưng không thể không thừa nhận điểm mạnh của Hứa gia.
"Nhiều người thì thế nào? Giỏi vậy thì chúng ta không so nổi rồi, lão phu không vừa mắt với thủ đoạn hèn hạ như vậy, hừ!"
Từ Trạch nổi giận, bước tới vài bước, ngẩng lên quát về phía đài: "Nhiếp Ẩn, xuống cho ta. Hứa gia hắn lợi hại, chúng ta nhận thua!"
Nhiếp Ẩn đã trải qua ba trận thi đấu, cũng dự định sau trận thứ ba này sẽ rời khỏi lôi đài. Dù sao với thân thủ của y, có thể thắng liên tiếp ba trận đã là cực hạn rồi. Thật không nghĩ đến Hứa Mãn Lâu lại đạp vào cơ quan, hợp nhất lôi đài. Cho nên ba tòa lôi đài biến thành một, năm người đã trở thành đối thủ của một mình Hứa Mãn Lâu. Nhiếp Ẩn có muốn cũng không thể rời khỏi đài được rồi.
Nghe tiếng sư tôn gọi dưới đài, Nhiếp Ẩn coi như có được đường lui mà không khiến Linh Yên các phải mất mặt rồi. Y chắp tay với những người trên đài còn lại, rồi tế ra pháp khí phi hành bay ra khỏi lôi đài.
Nhiếp Ẩn bỏ đấu lần này đã khiến sắc mặt Hứa Mãn Lâu trở nên vô cùng khó coi.
Dùng một thắng năm thì chiến thắng mới chân chính tạo nên danh tiếng Hoa vương, hôm nay tuy nói một người trực tiếp nhận thua rời đi, thế nhưng một ván thắng năm người vẫn êm tai hơn thắng bốn người nhiều. Hơn nữa một người trực tiếp nhận thua, coi như có chiến bại bốn người còn lại thì danh tiếng Hoa vương của Hứa Mãn Lâu cũng như thể hữu danh vô thực mà thôi.
"Tại hạ Hứa Mãn Lâu, hôm nay muốn khiêu chiến cường nhân của ngũ mạch. Nếu như phía Linh Yên các rời khỏi, thì sau trận chiến này, các ngươi sẽ không còn tư cách lên đài nữa!"
Hứa Mãn Lâu lạnh nhạt nhìn qua Nhiếp Ẩn dưới đài, nói: "Nhiếp sư huynh, chẳng lẽ Linh Yên các các ngươi thật sự không còn người sao?"
"Không còn rồi, đệ nhất kia tặng cho ngươi, khỏi phải khích tướng."
Nhiếp Ẩn không lên tiếng, chỉ có Từ Trạch ngẩng đầu quát: "Linh Yên các ta tài nghệ không bằng người, không có bao nhiêu chân truyền đủ sức xuất thủ, vốn có tranh giành cũng không được hạng nhất, chi bằng để lại cho các ngươi đấy. Tránh khỏi chuyện có đệ tử chết vô ích khiến lão phu đau lòng."
Quả thật Từ Trạch xem thường cách làm của Hứa gia, nhưng ý đồ chân chính của lão là muốn bảo vệ đệ tử chân truyền của mình. Bởi vì mấy lần diễn võ tông môn trước đều thập phần hung hiểm, mà sau khi ba tòa lôi đài hợp nhất thì đã chính thức lâm vào tử chiến. Lão cũng đã nhìn ra linh khí của Nhiếp Ẩn không còn nhiều lắm, ở trên đài thì chỉ có thể chịu chết mà thôi.
Từ Trạch mang theo đệ tử trở về đội ngũ Linh Yên các, còn chuyện mất mặt xấu hổ vì nhận thua thì lão căn bản không để ý tới. Lão vẫn chuyện trò vui vẻ, đấu khẩu không ngừng với phu nhân mình.
Nhiếp Ẩn tạm thời rời đi khiến Hứa Mãn Lâu thầm hận không thôi. Không lưu được Nhiếp Ẩn ở lại khiến gã thêm giận dữ, rồi chỉ vào đội ngũ Linh Yên các cao giọng quát: "Nghe nói nhân tài Linh Yên các xuất hiện lớp lớp, chẳng lẽ chỉ so đấu vài trận rồi tuyên cáo rút lui hết cả sao? Chẳng lẽ không có lấy kẻ nào can đảm lên đài nữa sao? Dù sao cũng không phải một chọi một mà là năm đấu một. Hứa Mãn Lâu ta bất tài, hôm nay vẫn muốn một trận chiến năm!"
"Cứ kệ gã kêu gào, chúng ta không so đấu, xem náo nhiệt là được rồi!"
Từ Trạch rung đùi đắc ý nói. Đột nhiên khóe mắt của lão chợt xuất hiện một kiện pháp khí phi hành từ Linh Yên các dựng thẳng lên, tiến về phía lôi đài.
"Là ai? Muốn chết phải không?"
Từ Trạch tức giận mắng một câu. Lão có thể kêu đệ tử thân truyền mình bỏ chuyện thi đấu, nhưng không cách nào ngăn cản người khác lên đài được. Hơn nữa người vừa mới lên đài kia còn không phải là chân truyền, mà là một gã đệ tử chấp sự.
Không chỉ có người khác kinh ngạc, mà Bàng Hồng Nguyệt đang dự định tế ra pháp khí phi hành chuẩn bị lên đài cũng phải lắp bắp kinh hãi.
Người từ Linh Yên các bay lên, là Trần Thanh.
Trần Thanh đi lên đài, thu hồi pháp khí phi hành lại, rồi móc ra trường kiếm. Y không thi lễ, chỉ lạnh lùng nhìn Hứa Mãn Lâu, nói: "Trần Thanh, đường huynh của Trần Minh."
Lần này Trần Thanh cũng không hẳn vì lời hứa hẹn với Từ Ngôn, mà còn vì đường đệ của mình nữa. Y biết rõ Trần Minh bị chết trong tay Hứa Mãn Lâu, lại chỉ có thể giấu kín tin tức này trong lòng.
Bởi vì y không có chứng cớ xác thực. Cái chết của Trần Minh chẳng qua do y suy đoán mà ra.
"Quả nhiên tuấn kiệt Linh Yên các xuất hiện lớp lớp, Hứa mỗ xin lĩnh giáo thân thủ chư vị!"
Hứa Mãn Lâu căn bản không nhận ra Trần Thanh, càng không biết Trần Minh trong miệng đối phương là ai. Gã cũng không có tâm tư liếc nhìn những kẻ vô danh như vậy, bước chân gã khẽ động, trong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm sắc bén.
Cuối cùng đã gom đủ năm người, Hứa Mãn Lâu cũng không muốn mọi chuyện phức tạp thêm nữa, bèn quát nhẹ một tiếng, kiếm khí xuất ra.
Ác đấu một trận chiến năm đã định trước là vô cùng hung hiểm. Hứa Mãn Lâu vừa ra tay đã dùng Phong Linh kiếm pháp mạnh nhất của mình. Năm người khác lại không dám lãnh đạm, cũng đồng thời dùng ra tuyệt kỹ.
Kiếm quang lượn lờ, pháp thuật nổ vang. Cuộc chiến vong mệnh trên lôi đài cực lớn đã chính thức bắt đầu.
Lúc này Triệu Thiên Nhất đã sớm nhìn ra Hứa Mãn Lâu xảo trá. Y thầm oán hận vội lấy ra một viên linh đan, ánh mắt đầy do dự, thế nhưng vẫn nuốt vào. Linh khí trong đan điền y lập tức khôi phục lại gần một nửa.
Triệu Thiên Nhất nuốt linh đan trân quý vào rồi, hai tay cầm kiếm cũng liên tục chém ra kiếm khí, cùng bốn người khác toàn lực ứng phó.
Kiếm pháp của Trần Thanh không có gì đặc biệt, cũng không có điểm thần kỳ gì cả nhưng những người còn lại thì khác. Đệ tử Huyền Lục phong tế ra hơn mười tờ phù lục huyền ảo hợp thành một dải hỏa diễm, đệ tử Thiên Hải lâu vận dụng pháp thuật lôi điện, vung tay đánh ra sấm sét vang dội. Chân truyền Sở Hoàng sơn còn tế ra ba pháp khí bất đồng là đao, thương, kiếm gào thét lao tới.
Vốn tưởng rằng năm người toàn lực ra tay thì Hứa Mãn Lâu ắt phải rơi vào thế hạ phong ngay từ ban đầu, thế nhưng cục diện lại trái ngược khiến các đệ tử vây xem kinh ngạc không thôi, âm thanh hô hào bên phía Tự Linh đường càng thêm vang dội.
Ba con chồn chuột linh động chặn lấy tấn công của Huyền Lục phong, Thiên Hải lâu cùng đệ tử Sở Hoàng sơn, còn Trần Thanh bị Hứa Mãn Lâu trực tiếp bỏ qua. Trường kiếm trong tay gã kéo thẳng tới Triệu Thiên Nhất. Hai kiếm vừa đối mặt, trên thân kiếm của Hứa Mãn Lâu lại đồng thời bắn ra một chuôi phi kiếm nhỏ khác, đánh bay Triệu Thiên Nhất không hề phòng bị ra khỏi lôi đài.
"Tử mẫu pháp khí!"
Triệu Thiên Nhất té rớt khỏi lôi đài, chỉ không cam lòng hô lên một câu. Tử mẫu pháp khí chính là một loại pháp khí âm hiểm và sắc bén nhất, bởi không ai nhìn ra được, chỉ khi phát hiện đó là song kiếm hợp bích thì đã trễ.
Một kích đánh bay được Triệu Thiên Nhất khó dây dưa nhất ra khỏi lôi đài, trong lòng Hứa Mãn Lâu đầy vui vẻ.
Có ba con chồn chuột trợ chiến, coi như gã đã nắm chắc thắng lợi trong tay, còn có hai kiện pháp khí thượng phẩm tam thúc đưa cho, nếu gã còn không đạt được danh tiếng Hoa vương thì chắc chắn đã không cần phải mang danh thiên tài này nữa.