Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 532: Tình huynh muội




Dịch: Hoangtruc

Ba tòa lôi đài cao mười trượng, lại không có cầu thang.

Không nói đến tu vi người thượng đài thế nào, chỉ với độ cao như vậy đã hầu như ngăn cản cơ hội lên đài của hơn phân nửa đệ tử bình thường.

Cao đến mười trượng, không thể nhảy lên được, mà chỉ có pháp khí phi hành mới có thể lên tới. Hơn nữa với độ cao này, nếu bị người ta đánh xuống, hắn là bị thương không nhẹ.

Giới tu hành không chỉ tàn khốc ở việc đối mặt với các loại hiểm địa, mà còn phải đối mặt với rất nhiều cường địch bí ẩn. Giới cường giả trong tông môn thiết lập diễn võ này đã trở thành một loại truyền thừa và thí luyện. Mặc dù không lên đài thì các môn nhân đệ tử cũng đủ cảm nhận được phần tranh đấu tàn khốc này.

Lôi đài trong tông môn rộng tới mấy trăm trượng, bên cạnh thường có những ngọn đồi nhỏ. Vài đệ tử muốn có được vị trí tốt phải bò lên giữa sườn núi để có thể nhìn rõ hơn.

Quy tắc diễn võ tông môn chỉ có một, đó cái chính là khiêu chiến.

Các đệ tử chân truyền của lục đại chi mạch khiêu chiến với nhau cho đến khi năm mạch khác không còn người lên đài coi như chiến thắng được một phần. Đây mới chỉ là lựa chọn chi mạch mạnh nhất, sau đó còn phải xem đệ tử chi mạch mình có người lên thi đấu hay không. Cuối cùng chỉ còn một người đứng trên đài, không người dám khiêu chiến thì đương nhiên sẽ trở thành đứng đầu chân truyền.

Nhìn qua quy tắc có thể thấy không công bằng, hơn nữa chỉ cần một mạch chân truyền có thế lực hơn người, nhân lực đông đúc tất sẽ trở thành người thắng cuối cùng. Thế nhưng thiên hạ này làm gì có công bằng tuyệt đối? Giới tu hành càng như vậy, quy tắc đó cũng là do cường giả tông môn cố ý an bài ra.

Thế lực cường đại càng thêm cường đại, thế lực nhỏ yếu lại càng nhỏ yếu. Cũng như gia tộc trong giới phàm tục, nếu đệ tử trong nhà hết ăn lại nằm sẽ không cần phải nói tới nữa, thậm chí dù gia tộc có lớn cỡ nào cũng sẽ đến lúc hao sạch nội tình mà thôi.

Chung quanh lôi đài, có sáu vị cường giả Nguyên Anh ngồi trên khán đài hàng đầu, ngoại trừ lâu chủ Thiên Hải lâu, tất cả các cường nhân có tu vi cao nhất Kim Tiền tông đều có mặt. Những trưởng lão Hư Đan khác còn dẫn theo đệ tử môn hạ của mình đứng vây quanh.

Bên phía Linh Yên các là do vợ chồng Từ Trạch, Lâm Tiểu Nhu dẫn đội. Sau lưng bọn họ là có mấy ngàn đệ tử, còn có mấy trăm chân truyền đứng vây hai bên.

Vũ Khúc điện cũng có hơn mười vị trưởng lão. Sau lưng mấy vị trưởng lão này cũng có mấy trăm chân truyền, trong đó bắt mắt nhất là một đệ tử ôm một thanh kiếm bản rộng. Mặc dù y đứng đó, thế nhưng trên người hắn lại có một đạo kiếm khí kinh người phập phù như có như không.

Người này tên là Triệu Thiên Nhất, là đệ tử chân truyền có thiên phú cao nhất trong Vũ Khúc điện nhất mạch, không chỉ có thân thủ tông sư mà còn là môn chủ Vạn Kiếm môn của Đại Phổ.

Bên phía Huyền Lục phong có bốn năm đệ tử chân truyền với đủ loại phù lục lơ lửng xung quanh rất thu hút. Phù lục bên cạnh bọn họ như thể đàn cá con đầy linh động.

Đệ tử chân truyền Huyền Lục phong quả thực thập phần kỳ dị với phù lục bay lượn quanh người. Thế nhưng bên phía Thiên Hải lâu lại càng bất phàm, bên ngoài thân thể của hơn mười vị đệ tử chân truyền đều có đốm lửa lưu chuyển, bọt nước phiêu đãng. Năng lực khống chế Thủy Hỏa như thế khiến các đệ tử bình thường ngoài nhao nhao tặc lưỡi, càng hâm mộ vô cùng.

Nhất mạch Sở Hoàng sơn lại có ít người xuất hiện, chỉ có vài đệ tử chân truyền thập phần ổn trọng. Tuy rằng hai tay bọn họ trống trơn nhưng ánh mắt lại lập loè sáng ngời, có thể nhìn ra được thân thủ nhất định bất phàm. Phía trước đám người là một y nữ mặc cung y đầy hoạt bát, đồng thời rất hiếu kỳ không ngừng hỏi han người bên cạnh, có đôi khi còn hỏi han cả trưởng lão Hư Đan. Mỗi khi bị tiểu công chúa này quấn lấy, các trưởng lão Hư Đan có mất kiên nhẫn cỡ nào thì ngữ khí vẫn đầy hòa ái.

Ai bảo người ta là cháu gái ruột Sở Hoàng kia chứ!

Còn bên phía Tự Linh đường, đứng trước đám đệ tử là Hứa Mãn Lâu. Vị đệ tử chân truyền có thiên phú cao nhất Tự Linh đường mặc một thân áo trắng, hai tay chắp sau lưng lộ ra phong độ bất phàm.

Sau lưng Hứa Mãn Lâu là một đám chừng hơn mười đệ tử Hứa gia có tu vi không tầm thường, toàn bộ mặc y phục trắng, tinh thần sáng láng. Chỉ là phía sau đám người kia còn có một bóng dáng áo đỏ vô cùng chói mắt.

Hôm nay khuôn mặt Bàng Hồng Nguyệt đầy thanh lãnh, mấy ngày này nàng gầy đi không ít, cho nên đôi mắt như thể to thêm vài phần. Ánh mắt kiên nghị, mặt mày như sương, như thể vị tân nương đang đợi gả đi này là một vị La Sát nơi tử địa vậy.

Phu quân của nàng không trở về, cho nên dĩ nhiên Bàng Hồng Nguyệt đã quyết định tử chiến tại Hoa Vương lôi!

Dường như một thân Bàng Hồng Nguyệt đầy sát khí quá mức đáng sợ, hoặc quyết định chiêu phu lôi kia quá mức kinh người mà không ai đứng gần nàng. Chỉ duy nhất một nam tử hơn hai mươi tuổi rất lơ đãng đứng sóng vai với nàng, hơn nữa khuôn mặt người này còn như chưa tỉnh ngủ nữa.

"Khổ quá, khổ quá đi mà. Phải chi biết trước ở tông môn nhàm chán thế này, có đánh chết nhị ca cũng không tới tông môn!"

Nhị thiếu gia Bàng gia Bàng Thiếu Thành đã thành công phá vỡ mạch thứ sáu từ nửa năm trước, sau đó đã trải qua nửa năm kiếp sống trong tông môn với đủ kêu ca khổ sở cùng bất đắc dĩ. Cả ngày y không muốn tu luyện, chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể rời khỏi tông môn mà thôi.

"Không có chuyện gì mà cứ chém chém giết giết nhau mãi, giới tu hành có cái gì tốt, Thanh La đáng thương của ta, nàng đã trưởng thành rồi, mà nhị ca lại không thể quay về, ài..."

Vẫn một bộ dáng Hoa Hoa công tử, Bàng Thiếu Thành đập vào vai muội muội của mình, thấp giọng nói: "Từ Ngôn tiểu tử kia có phải là không trở lại nữa không? Hắn rốt cục là đi đâu vậy, sao mà ba năm rồi vẫn không có tin tức? Lẽ nào đã chết ở bên ngoài rồi? Nếu như hắn đã chết thì muội muội phải nhớ mau mau tái giá đi, không thể vì tiểu tử kia mà thủ tiết cả đời nha!"

Bàng Hồng Nguyệt đã mang tử ý, nghe thấy nhị ca trêu chọc như vậy chỉ bất đắc dĩ thở dài, nói: "Lúc gặp trong rừng, hắn chỉ nói đi làm nhiệm vụ tông môn, mãi tới giờ còn chưa về. Chắc hẳn nhiệm vụ kia thập phần nguy hiểm."

"Như vậy sao? Vậy chúng ta coi như hắn đã chết là xong, hắc hắc, cũ không đi thì mới làm sao tới được."

Bàng Thiếu Thành nháy mắt ra hiệu, nói: "Chẳng lẽ khuê nữ Bàng gia chúng ta mà sợ không cưới được ai sao? Dù sao muội đã lan truyền tin tức chiêu phu lôi ra ngoài rồi, không bằng cứ vậy lấy người chiến thắng trận này đi, coi như ta có thêm một đứa em rể thực lực cường đại."

Nói xong, Bàng Thiếu Thành giơ tay vỗ nhè nhẹ lên đầu vai muội muội mình.

"Nhị ca..."

Bàng Hồng Nguyệt cau mày lại. Linh Nhi loan tin giúp nàng chẳng qua chỉ là báo tin cho Từ Ngôn biết, nàng không thật sự muốn chiêu phu. Vốn định nói lại để nhị ca câm miệng, bớt nói nhảm, đột nhiên Bàng Hồng Nguyệt cảm giác sau gáy mát lạnh, sợi dây chuyền có ưng hồn đeo trên cổ đã bị Bàng Thiếu Thành cầm lấy.

Bàng Hồng Nguyệt giật mình, vội đưa tay hất cánh tay Bàng Thiếu Thành đi ra. Ánh mắt hai huynh muội đụng độ nhau.

Bàng Thiếu Thành không gỡ được sợi dây chuyền ưng hồn xuống, chỉ đành ngượng ngùng nói: "Lão tổ tông thật bất công, truyền thừa gia tộc trân quý như thế lại truyền cho một đứa con gái. Đó vốn thuộc về ca mới đúng, Hồng Nguyệt, nghe lời nhị ca, đưa cho ta đi."

Nghe được nhị ca nói vậy, Bàng Hồng Nguyệt chợt kinh ngạc, lòng lại càng khổ sở.

Từ nhỏ hai ca ca đã cưng chiều nàng tới cực điểm. Có thể nói muội muội nàng muốn gì, hai ca ca sẽ cho cái đó. Hôm nay đại ca không cách nào tu luyện kế thừa gia nghiệp, nhị ca vào tông môn rồi lại tranh đoạt truyền thừa chân chính của gia tộc với nàng.

Nữ hài ngấn nước mắt, môi anh đào khẽ nhếch. Nhìn tham niệm trong ánh mắt nhị ca, nàng chỉ khẽ thở dài rồi định tháo sợi dây chuyền ưng hồn xuống. Thế nhưng tích tắc đó, một chút kì dị lóe lên trong đáy mắt Bàng Thiếu Thành lại khiến Bàng Hồng Nguyệt cả kinh.

Rốt cuộc Bàng Hồng Nguyệt đã rõ dụng ý của nhị ca. Sau tích tắc, phần quan tâm đến từ thân nhân của mình suýt nữa đã khiến nữ hài rơi nước mắt.