Dịch: Hoangtruc
Sông lớn mênh mông, nước sông chảy mãi, bốn mùa không dứt, hội tụ biển trời.
So với cả vùng đất Tình Châu mênh mông bát ngát, hòa thượng trẻ tuổi như thể một con kiến, dù tốc độ Sơn Hà đồ cực nhanh thì đặt trong mảnh đại địa vô biên vô hạn này cũng quá mức mờ mịt nhỏ bé.
Một con sông chảy tràn từ phương Đông, kéo theo khí thế hùng dũng xuôi về phương Tây. Có lẽ chỉ có con sông lớn xuyên qua Tình Châu này mới có thể vạch được một vùng sinh cơ trên mặt đất để cho đám mây trên trời hoặc là Tiên Phật cao cao kia nhìn thấy.
Phàm là trong vùng tử địa, chắc chắn có cửa sinh. Còn trong nơi đầy sinh cơ, ắt hẳn cất giấu tử địa.
Giữa con sông lớn chảy dài ngàn năm không dứt là một vùng băng tuyết với tầng băng phía trên bao phủ đến mấy ngàn dặm, có một tòa Tuyết Sơn sừng sững như đã tồn tại từ xa xưa.
Tương tự như dòng Thông Thiên hà chảy tràn không dứt, Tuyết Sơn cũng không tan nửa phần, vẫn tồn tại vô cùng chướng mắt giữa dòng sông rộng lớn này.
Thông Thiên hà rộng vạn dặm, từ bên bờ nhìn qua chỉ thấy bóng dáng Tuyết Sơn nho nhỏ mà xa xôi. Trừ phi có nhãn lực siêu việt hơn người thường may ra mới có thể nhìn rõ được nơi băng hàn và sát cơ phía xa đó.
Băng giao hòa với nước, hàn khí lạnh băng tràn ngập. Một bóng dáng mờ ảo lảo đảo hiện ra trong cả vùng khí trời lạnh lẽo này.
Đó là một nữ tử lạnh lùng, dung mạo bất phàm tựa như mỹ nhân băng sơn. Chẳng qua nàng vừa mới từ trong không trung độn đi ra ngoài, ánh mắt ngoái lại nhìn về phía Tuyết Sơn đầy kiêng kị thâm sâu.
Gió lạnh kéo tới, mang theo cả một đoàn tuyết bay tạo thành một bàn tay đúc ra bằng băng tuyết, lập tức bao trùm cả bóng dáng nàng này.
Giết chóc trong vô thanh vô tức nơi mảnh đất tử địa. Trong gió tuyết, ánh lửa lóe lên, rồi hóa thành một nữ tử phá tuyết mà ra.
Sau lưng, là một vệt máu dài!
Ba năm qua, lâu chủ Thiên Hải lâu tiếp nhận mệnh lệnh của tông chủ lẻn vào Tuyết Sơn. Nàng dùng hết tất cả vốn liếng vẫn không cách nào do thám được cơ mật chân chính của Tuyết Sơn. Nàng trốn vào Tuyết Sơn mấy lần, dĩ nhiên cũng đã giao thủ với cường giả Tuyết Sơn không ít. Thế nhưng lần này rốt cuộc Hàn Thiên Tuyết đã đụng độ trận đuổi giết không cách nào tưởng tượng được.
Hàn Thiên Tuyết đã dùng hỏa độn bỏ trốn thật xa khỏi phạm vi của Tuyết Sơn, thế nhưng bàn tay tạo từ gió tuyết như thể một loại trói buộc của trời đất cùng với lực cực hàn như không tồn tại trên thế gian này vẫn luôn thoắt hiện qua trăm dặm bao phủ bốn phía lấy nàng, khiến toàn thân Hàn Thiên Tuyết vương đầy những vết máu.
Một đường chạy trốn, một đường rơi vãi máu tươi.
Mỗi khi vết máu nhỏ xuống, lập tức sẽ biến thành băng óng ánh lưu lại một đường dấu vết quái dị trên tầng băng vô biên này.
Đó chỉ là một bàn tay bằng gió tuyết mà thôi,
Dồn ép cho cường giả Nguyên Anh phải chật vật trốn chạy!
Hàn Thiên Tuyết dồn toàn lực mà chạy, bờ sông trước mắt càng lúc càng gần. Dưới chân nàng không còn băng tuyết nữa mà đã là nước sông. Thế nhưng một khi tiến vào trong nước sông thì trói buộc nặng nề cũng đồng thời kéo đến.
Đó là uy áp từ Thông Thiên hà. Dù đạt tới cảnh giới Nguyên Anh thì hành động trong nước sông vẫn sẽ trở nên chậm chạp đi.
Một ngụm máu tươi phun ra, nữ tử lạnh lùng mang theo đầy kiên quyết thi triển ra phong độn sở trường nhất của mình. Cả người nàng lập tức tiêu tán trong hư vô, hóa thành một làn gió mát.
Tuy rằng uy áp của Thông Thiên hà quá mức đáng sợ, nhưng vẫn không cách nào giam cầm được cường giả Nguyên Anh.
Bóng dáng Hàn Thiên Tuyết nhanh chóng xuất hiện ngay cạnh bờ sông. Còn đang định thầm cảm thán may mắn thì vị lâu chủ Thiên Hải lâu này bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Trong đôi mắt trong vắt sáng ngời kia phản chiếu một bàn tay khổng lồ che cả đất trời đang cuốn tới.
Bàn tay từ gió tuyết rõ ràng vẫn còn đuổi theo sau. Đến bờ sông này, bàn tay đó không biến mất mà uy lực càng trở nên mạnh mẽ hơn. Dĩ nhiên bàn tay đã không còn là gió tuyết nữa, mà đã kết thành băng sương!
Băng thủ quái dị dư sức đánh chết Nguyên Anh kéo tới trước mặt, Hàn Thiên Tuyết lại không cách nào trốn tránh, hơn nữa băng thủ còn mang theo cả luồng uy áp khủng bố khiến nàng không cách nào tế ra được pháp bảo của mình.
Ngay khi Hàn Thiên Tuyết sắp bị băng chưởng vỗ trúng, bất chợt có một bàn tay rất bình thường xuất hiện trên đỉnh đầu nàng. Bàn tay có bốn ngón, đánh thẳng về băng chưởng đang ầm ầm kéo tới.
Một tiếng nổ mạnh điếc tai vang lên ngay cạnh bờ Thông Thiên hà.
Ầm!
Băng chưởng vỡ vụn hóa thành tuyết rơi đầy trời, bờ sông như có một trận mưa tuyết phủ xuống.
Trong màn tuyết rơi, một bóng người cao gầy đứng trước người nữ tử đang ngã ngồi nơi bờ sông. Bàn tay y nâng lên, chỉ vẻn vẹn có bốn ngón tay.
"Thiên Tuyết bái kiến sư tôn!"
Trong gió tuyết, lâu chủ Thiên Hải lâu trở người quỳ lạy, miệng gọi sư tôn.
"Trở về đi, nói với tông chủ, không cần phái người đến điều tra Tuyết Sơn nữa."
Bóng lưng cao gầy đối mặt với sông lớn, nhẹ giọng nói nhỏ. Nữ tử phía sau hắn y đứng dậy vâng mệnh, hóa thành một đoàn sáng phóng về phía xa xa.
"Nhanh thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng cởi bỏ được câu nói kia. Lần này tầng cấm chế cuối cùng kia có thể bị phá mở hay không đây..."
Bờ sông không người, vụn băng đã sớm tan mất, chỉ còn lại bóng người thần bí đang khẽ lẩm bẩm vài điều mà không ai nghe hiểu được.
...
"Quả đúng là Hoa Vương lôi a, đoạt giải nhất sẽ ôm mỹ nhân về, không phải Hoa vương thì là hoa gì đây chứ?"
Vạn Hằng sơn mạch, Đại Phổ.
Phi hành nhiều ngày, Từ Ngôn đã sắp tới Kim Tiền tông. Hắn nhìn dãy núi kéo dài liên miên không dứt, cười lạnh thầm nói: "Dồn ép nương tử nhà ta đến mức phải làm ra hạ sách này, Hứa Mãn Lâu, thủ đoạn của ngươi thật âm hiểm. Không sao, ta đã trở về, ngươi cũng đáng chết rồi!"
Hứa Mãn Lâu quả thật đáng chết, mà tam thúc Hứa Xương của gã càng đáng chết hơn. Từ Ngôn mang theo toàn thân sát khí trở về, đã đánh chủ ý là thu gặt tính mạng cừu gia.
Quy củ Kim Tiền tông, trên lôi đài sinh tử do số. Cho nên cơ hội tốt nhất là giết chết Hứa Mãn Lâu trên lôi đài.
Về phần thủ đoạn lên đài thi đấu, tông môn cũng không có hạn chế.
Vỗ vỗ Sơn Hà đồ, khóe miệng Từ Ngôn nở nụ cười dữ tợn.
Một tên Hứa Mãn Lâu, một ngàn tám trăm viên Thần Võ đạn có lẽ đủ xài rồi.
Dãy núi cực lớn đã ở gần ngay trước mắt. Bên ngoài dãy núi, Từ Ngôn hạ Sơn Hà đồ xuống, rồi đánh ra một đạo linh khí vào hư không. Gợn sóng lưu chuyển, rồi một cánh cửa cực lớn hiện ra.
Đại trận nhanh chóng mở ra, một tên đệ tử chấp sự xuất hiện ở ngoài cửa.
"Ngươi là kẻ nào?"
"Đệ tử Linh Yên các, Từ Chỉ Kiếm."
Đệ tử chấp sự vừa mới xuất hiện, nhìn thấy Từ Ngôn, ánh mắt gã khẽ động, vội hỏi tiếp: "Tân đệ tử rời khỏi tông môn ba năm trước? Làm sao thành đầu trọc rồi?"
Từ Ngôn không mặc tăng bào, thế nhưng tóc còn chưa dài ra, vì vậy bèn chắp tay nói: "Trải qua vài biến cố, phải đặt chân nơi chùa miễu. Nhập gia tùy tục, cho nên mới cạo đầu trọc."
Nghiệm chứng thân phận Từ Ngôn xong xuôi, đệ tử chấp sự kia bình thản nói: "Thì ra là thế, đi theo ta vào đi."
Tên đệ tử chấp sự quay người đi vào cánh cổng ánh sáng, Từ Ngôn nhanh chóng nối gót đối phương đi vào. Có điều hắn không phát hiện ngay khi đối phương quay người đi vào cánh cổng ánh sáng kia, ánh mắt gã đã hiện lên tia dữ tợn.
Từ Ngôn không xa lạ gì với trận pháp thông đạo trong Kim Tiền tông, nghĩ tới cảnh gặp lại nương tử mình, trong lòng Từ Ngôn không khỏi vui vẻ, ấm áp.
Từ biệt ba năm, đoạn thời gian này hoàn toàn không hề ngắn.
Lúc mới đi vào trong thông đạo của đại trận, Từ Ngôn đang chìm vào trong tâm sự của mình, thế nhưng một lúc sau hắn đã nhận ra khác lạ.
Với trí nhớ siêu phàm của mình, Từ Ngôn nhận ra được con đường dưới chân không giống với lộ tuyến lần đầu tiên tiến vào tông môn. Rõ ràng là không cùng một đường!
"Vị sư huynh này, vì sao lộ tuyến đi vào của chúng ta... lại không giống năm đó?" Từ Ngôn nghi ngờ hỏi.
"Nhãn lực không tệ nha, trận pháp được các trưởng lão gia cố một lần rồi, cho nên lộ tuyến có biến đổi." Tên đệ tử chấp sự kia không quay đầu lại, đi thẳng về một vầng sáng phía trước, nói: "Ra khỏi cửa là đến rồi, đi nhanh đi."
Hối đi nhanh xong, tên đệ tử chấp sự lại trở người nhảy ngược vào trong vầng sáng ngay bên phải Từ Ngôn. Hắn còn nhìn thấy trên mặt của đối phương mang theo nét cười lạnh lùng.