Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 504: Tinh Hồn cấm




Dịch: Hoangtruc

Cấm chế cùng loại với trận pháp, nhưng không cách nào quy thành trận pháp được cả.

Đó là một loại pháp môn huyền ảo, đa số dùng để phong ấn và vây khốn kẻ địch. Cũng có vài cấm chế bất thường tương tự như pháp thuật, thậm chí có cấm chế có công hiệu trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm.

Khâu Hàn Lễ nhìn ra được cấm chế này có liên quan tới pháp môn của Yêu tộc, lại không nhìn thấu chân tướng và tác dụng của phần cấm chế này. Lão trầm tư một lúc lâu, mới lắc đầu nói: "Cấm chế rất phức tạp và tối nghĩa, lại không giống với thủ đoạn của Nhân tộc ta. Lão phu không nhìn thấu chân tướng, chỉ có thể kết luận cấm chế này phải từ tay Đại yêu mới bố trí ra được."

Khâu Hàn Lễ nhìn Từ Ngôn, lại không hỏi thăm xuất xứ cấm chế.

"Quỷ sứ đứng đầu có tạo nghệ cấm chế thâm sâu, các ngươi đã là bà con, ngươi có thể đi thỉnh giáo Khương trưởng lão."

Từ Ngôn có chút thất vọng, nói: "Khương trưởng lão bế quan trùng kích cảnh giới, không nên phiền toái thì hơn. Nếu như Khâu trưởng lão cũng không nhìn ra thì đệ tử không quấy rầy nữa."

Nói xong, Từ Ngôn quay người định rời đi.

"Trong tông môn còn có một người tinh thông pháp môn cấm chế. Bất quá có thể hỏi thăm được từ hắn hay không chỉ có thể nhìn trông chờ vào vận khí của ngươi." Khâu Hàn Lễ suy nghĩ một chút, đưa ra chút ít manh mối.

Bước chân Từ Ngôn ngừng lại, đứng ngay cửa ra vào khom người lắng nghe.

"Trưởng lão điên Kim Hào, cũng ngụ ở khu Tây các ngươi." Khâu Hàn Lễ nói xong, không mở miệng nói nữa mà thúc giục Đan hỏa bắt đầu luyện khí.

Biết được vị trưởng lão điên kia lại tinh thông cấm chế, Từ Ngôn khẽ ngẩn người, sau đó rời khỏi chỗ ở của Khâu Hàn Lễ.

Vừa rời khỏi viện tử, Phỉ lão tam lập tức đi tới cạnh hắn, cười đùa tí tửng chờ đợi phân phó.

"Đến tột cùng thì trưởng lão Kim Hào làm sao bị điên được?" Trên đường trở về, Từ Ngôn nghi ngờ hỏi.

"Không ai biết rõ tình hình thế nào. Chỉ nghe đồn rằng, năm đó trưởng lão điên lâm phải một hiểm địa nào đó. Lúc trốn trở về thì đã phát điên rồi. Mấy năm nay lão luôn điên điên khùng khùng, động một chút lại khóc lóc, cũng không rõ hiểm địa thế nào có thể dọa khóc được cả trưởng lão Hư Đan kia chứ."

Phỉ lão tam giải thích lại khiến Từ Ngôn càng thêm bất đắc dĩ. Xem ra bệnh điên của Kim Hào không thể trị khỏi được. Chuyện thỉnh giáo một người điên về cấm chế chỉ phí thời gian.

Nhớ tới có đôi lúc thần trí của Kim Hào thanh tỉnh, Từ Ngôn đành ôm theo một phần may mắn đi tìm vị trưởng lão điên kia.

Lần đến thăm này, Từ Ngôn còn cố ý chuẩn bị mấy loại thức ăn, còn có bình rượu ngon bày ra dưới gốc cây đào trong sân. Kim Hào thấy có người đưa đồ ăn đến, quả nhiên đầy vui mừng, hơn nữa lại bày dưới gốc đào khiến lão cảm thấy đầy an toàn. Cho nên lão ăn uống ngon lành.

Nhìn tinh thần đối phương không tệ, Từ Ngôn mới thừa cơ thỉnh giáo. Hắn bèn đưa tờ giấy vẽ cấm chế kia cho đối phương.

Kim Hào nhìn vào một lúc, râu mép vểnh lên nói: "Tinh Hồn cấm, cấm chế Yêu tộc rất hiếm gặp. Có lẽ ở Thiên Bắc còn nhìn thấy được, thông thường từ tay Đại yêu xuất ra, dùng hồn phách Yêu vật cùng với da thú luyện hóa mà thành. Có lẽ loại hồn cấm kỳ dị này có hai tầng trong ngoài mới đúng, tầng thứ hai luyện hóa hoàn tất có thể dịch chuyển đến hơn vạn dặm. Chỉ cần tiến vào tầng thứ nhất của Tinh Hồn cấm là có thể đi ra khỏi trong tầng thứ hai. Loại này cực kỳ tương tự với trận pháp truyền tống."

Nghe nói tới Tinh Hồn cấm, trong lòng Từ Ngôn khẽ động.

Quả nhiên đã đoán đúng, loại hồn cấm này nhất định là Thiên Nhãn vương xà chuẩn bị để chạy trốn khỏi Thiên Quỷ tông. Trong lúc vô tình, hắn đã cầm lấy tầng cấm thứ hai đi mất.

"Nếu muốn luyện chế loại Tinh Hồn cấm này cần loại hồn phách và da thú thế nào? Chẳng lẽ phải có liên quan tới Đại yêu mới được?" Thừa dịp Kim Hào còn tỉnh táo, Từ Ngôn vội vàng hỏi.

"Đúng là vậy, nếu Hổ yêu vận dụng Tinh Hồn cấm thì phải dùng hồn phách và da thú của Yêu thú loài Hổ đến luyện chế. Nếu là Lang yêu vận dụng Tinh Hồn cấm thì phải dùng hồn phách và da thú của Yêu vật loài sói. Nếu chủng loại khác nhau, tuyệt đối không luyện hóa ra được Tinh Hồn cấm. Coi như có luyện chế ra được, thì Tinh Hồn cấm khác biệt, Đại yêu khác biệt cũng không cách nào dùng được."

Kim Hào lúc lắc đầu, ra vẻ đắc ý. Bàn về cấm chế mà nói, quả thật lão đầy tinh thông.

"Năm đó nếu lão phu không tinh thông cấm chế, cũng sẽ không còn sống trở về rồi..."

Vừa nói đến những chuyện trải qua, ánh mắt Kim Hào bắt đầu dần thay đổi, rồi chuyển sang hoảng sợ, càng lúc càng sợ hãi, cuối cùng kêu lên một tiếng có quỷ. Sau đó lão run rẩy chạy trốn sau gốc cây đào.

Từ Ngôn còn định hỏi thăm thủ đoạn tế luyện Tinh Hồn cấm một phen, nhìn thấy Kim Hào phát bệnh bèn bất đắc dĩ rời đi.

Để biết rõ phương pháp luyện chế Tinh Hồn cấm mà hầu như mỗi ngày Từ Ngôn đều đến chỗ ở của Kim Hào một chuyến. Mỗi lần hắn chỉ đạt được vài ba câu giải thích. Dù vậy, sau nửa tháng, Từ Ngôn cũng đại khái hiểu được thủ đoạn tế luyện Tinh Hồn cấm.

Cái mảnh Tinh Hồn cấm hắn lấy được trong hang rắn vốn đã được luyện chế ra một nửa. Chỉ cần Từ Ngôn chữa trị được tầng Tinh Hồn cấm thứ hai này, Thiên Nhãn vương xà phát giác có thể vận dụng được Tinh Hồn cấm, nhất định sẽ liều lĩnh bò ra.

Thiên Nhãn vương xà đã bị nhốt nhiều năm, không tiếc dùng hậu duệ của mình vụng trộm tế luyện Tinh Hồn cấm, có thể nhìn thấy đường ra thì sao có thể không thử một lần?

Kỳ thật đây chỉ là phán đoán của Từ Ngôn, còn về phần sau khi chữa trị Tinh Hồn cấm xong xuôi, Thiên Nhãn vương xà có thể xuyên qua Tinh Hồn cấm xuất hiện hay không hắn cũng không chắc được.

Nửa tháng này, Từ Ngôn không chỉ biết được thủ pháp chữa trị Tinh Hồn cấm trong miệng Kim Hào, mà còn còn mơ hồ phát giác được một chuyện cơ mật có liên quan tới đại nạn mà Kim Hào trải qua năm đó.

Tuy rằng mỗi khi đề cập đến chuyện gặp phải đại nạn, Kim Hào sẽ lên cơn điên. Thế nhưng mấy ngày này, Từ Ngôn cũng nghe ra được vài từ ngữ đứt quãng trong đó.

Rễ cây, lũ lụt, ác quỷ, tử địa…

Từ Ngôn nghĩ thế nào cũng không ra, nơi Kim Hào gặp nạn, có cây, có nước, lại còn có quỷ là cái nơi thế nào nữa...

Nếu như đã không nghĩ ra, Từ Ngôn cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hắn đã đi vào Thiên Quỷ tông được một khoảng thời gian. Hôm nay đúng dịp xuân về hoa nở. Tuy nói Tề Quốc rét lạnh, thế nhưng mùa xuân cũng mang đến sinh cơ và hy vọng cho cả vùng đất băng hàn này.

Cũng nên đến thời điểm Quốc chủ Tề Quốc đăng cơ rồi.

Bên trong Thiên Quỷ tông không thiếu linh khí, có điều trong hoàng thành Tề Quốc lại có không ít bảo bối. Tề Quốc một năm không có hoàng đế nhưng sau lưng vẫn có Thiên Quỷ tông khống chế, cho nên căn bản Tề Quốc không chịu chút ảnh hưởng nào. Chẳng qua bảo vật trong hoàng thành đã chồng chất như núi, thiếu khuyết chủ nhân mà thôi.

Mộng tưởng của Từ Ngôn là có thể luyện chế Sơn Hà đồ thành Sơn Hà pháo. Có điều tuy rằng trên người hắn có hơn vạn khẩu Thần Võ pháo, nhưng Thần Võ đạn lại hiếm hoi. Khâu Hàn Lễ phá giải phương pháp luyện chế Thần Võ đạn thành công, có để lại thẻ tre cho Từ Ngôn, cho nên chỉ cần hắn có thể thu thập đủ tài liệu sẽ dư sức luyện chế ra loại pháp khí Sơn Hà pháo cổ quái có uy lực tương đương với Pháp bảo này.

Từ Ngôn thiếu hụt một lượng tài liệu đa dạng mà khổng lồ, trong khi vị trí Quốc chủ lại dễ dàng thu thập được rất nhiều tài liệu.

Hơn nữa còn có Tinh Hồn cấm bán thành phẩm nữa, cho nên Từ Ngôn không thể ở mãi trong Thiên Quỷ tông không đi ra ngoài được. Có điều trước khi đi, hắn phải lấy được một thứ nữa.

Từ Ngôn đang tìm kiếm một thứ trong một đại điện ở Tàng Thư điện mà đệ tử hạch tâm cũng không thể tiến vào được. Nơi đây chỉ có trưởng lão Hư Đan mới có thể đi vào, mà bên trong cũng chỉ toàn chứa kiếm quyết pháp thuật mà trưởng lão Hư Đan mới có thể tu luyện. Có điều hắn tiến vào lại không người ngăn cản, hoặc nói không ai dám ngăn cản.

Trưởng lão Hư Đan trấn thủ Tàng Thư điện nhìn thấy Từ Ngôn còn bày ra bộ dáng tươi cười vô cùng chân thành. Nghe nói Từ Ngôn định nhìn qua công pháp cảnh giới Hư Đan một chút, vị Trưởng lão này không nói hai lời, trực tiếp đưa Từ Ngôn đến đây, tùy ý để hắn chọn lựa. Thậm chí nếu hắn vừa ý thứ tốt gì thì cứ mang đi, không cần phải đăng kí sổ sách.