Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 492: Hang rắn (hạ)




Dịch: Hoangtruc

Từ khi đi vào hang rắn thì Từ Ngôn đại khái cũng đã tính ra được kế hoạch của Tự Linh đường, thế nhưng lại có điểm không nghĩ ra.

Trứng rắn mất đi, nhưng làm sao mang ra ngoài?

Coi như kéo tám kẻ chết thay vào, trứng rắn mất đi căn bản vẫn là điều mấu chốt. Chỉ cần trứng rắn biến mất, tức thì quỷ sứ Quách Bán Thành cũng phải bị nghi ngờ.

Thế nhưng một khi Thiên Nhãn vương xà có thói quen nuốt cả trứng rắn của mình thì mối băn khoăn của hắn cũng triệt để biến mất.

Đệ tử bình thường trong lúc quét dọn hang rắn đã vô tình thả ra rất nhiều yêu xà, khiến cho hang rắn đại loạn đánh thức cả Đại yêu dậy. Sau đó cả những đệ tử này và trứng rắn đều bị Đại yêu nuốt mất. Đến thời khắc cuối cùng, quỷ sứ nghe động vội chạy tới, mới ra tay cứu được một mình Trương Mậu sống sót. Dưới hợp lực của hai vị quỷ sứ đại nhân, đám yêu xà nhao nhao chạy loạn đều bị bắt trở về. Tràng cảnh ngoài ý coi như cũng được thu xếp gọn ghẽ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Ngôn chợt lạnh lẽo.

Tính toán thật thâm sâu, tâm cơ thật ác độc!

Toàn bộ oan ức đổ hết lên Thiên Nhãn vương xà và người trấn thủ hang rắn là La Vân Long. Tám tên đệ từ đến từ Linh Yên các chết thay, hoàn thành nhiệm vụ hỗ trợ Trương Mậu, có thể nói chết rất ý nghĩa. Sau đó Trương Mậu rời khỏi hang rắn, thừa cơ giao trứng rắn cho Quách Bán Thành. Như vậy Trương Mậu có bị hoài nghi hay có chết mất thì trứng rắn kia vẫn có thể tới tay Tự Linh đường được.

Suy tính ra chi tiết của kế hoạch, Từ Ngôn lại càng nổi giận hơn.

Hắn không quan tâm đến trứng rắn, thế nhưng hắn cũng sẽ không khoanh tay để người ta lừa lọc mình đến chết như vậy.

Từ Ngôn quét mắt nhìn thấy Trương Mậu đang giả vờ giả vịt dọn dẹp hang rắn, đồng thời như vô tình áp sát đến hai tên đệ tử đang ngồi uống trà.

Sắp sửa bắt đầu rồi...

Phốc!!!

Âm thanh lạ chợt xuất hiện, hai luồng máu phun ra. Lúc này Trương Mậu đã luồn đến sau lưng hai tên đệ tử phụ trách quan sát trứng rắn. Gã ra tay rất dứt khoát, vừa ra tay đã tế ra pháp khí phi kiếm, một chiêu đánh chết sạch sẽ hai tên đệ tử phụ trách hang rắn.

Kiếm khí mang theo gió, ngự kiếm trở nên mờ ảo hơn nhiều, hơn nữa uy lực lại lớn hơn kiếm khí thông thường. Lúc hai tên đệ tử phụ trách hang rắn đang uống trà phát giác có người đánh lén thì đã không kịp chạy trốn, trực tiếp bị giết chết.

Một kiếm đánh chết hai người xong, Trương Mậu đi thẳng tới trứng rắn.

Kế hoạch diễn ra thuận lợi, chỉ cần lấy xong trứng rắn nữa là coi như đại công cáo thành!

Ngay lúc Trương Mậu lao về phía trứng rắn thì quả trứng trên ụ đá lại bị một cánh tay thò ra chụp lấy.

"Trương sư huynh, chúng ta chiếm được rồi, đi mau!" Từ Ngôn chụp lấy quả trứng rắn, vừa nói vừa chạy ra ngoài cửa.

"Đứng lại cho ta! Ngươi muốn chết hay sao mà dám cầm lấy trứng rắn? Đưa cho ta!" Trương Mậu khẽ sững người, tiếp theo vội nhỏ giọng quát: "Mấy người các ngươi nhanh kéo thi thể vứt qua cho đám rắn ăn!"

Mặc dù trứng rắn bị đoạt nhưng Trương Mậu vẫn tỉnh táo phân công mọi người xử lý hai thi thể kia xong xuôi. Chỉ khi đám yêu xà cắn nuốt hết thi thể mới che giấu chân tướng hai tên đệ tử phụ trách hang rắn bị đánh chết được.

Tính đúng thời cơ Trương Mậu ra tay với hai tên đệ tử trông coi hang rắn, Từ Ngôn đã sớm không chút tiếng động đến gần trứng rắn. Vào lúc hai tên đệ tử kia chết đi thì hắn cũng lập tức chộp lấy trứng rắn, đi thẳng không ngoảnh đầu lại.

Đưa trứng rắn cho Trương Mậu, để rồi mình chờ chết sao?

Vừa thấy Từ Ngôn cắm đầu chạy ra ngoài, bảy tên đệ tử Linh Yên các khác cũng không quản nhiều, luống cuống quẳng hai thi thể ra xong cũng nhanh chóng xông ra ngoài theo.

Vừa ra cửa, da đầu của cả đám đều run lên.

Ngoài cửa, đám yêu xà đã túm tụm lại, lưỡi phì phèo. Phía xa còn không ngừng có yêu xà trườn tới.

Yêu xà bị thả ra không ít, một khi chúng thoát ra khỏi lồng giam, lại ngửi thấy mùi huyết thực, sao có thể bỏ qua được? Vì vậy mà cả đám nhao nhao vọt tới.

Từ Ngôn không chạy ra bên ngoài mà quay người vọt vào động quật đang vây nhốt lấy Đại yêu bên trong. Nơi đó có một cánh cửa thông từ phòng chứa trứng rắn đi vào. Một lát sau, Từ Ngôn đã đến sát dưới chân Thiên Nhãn vương xà, quay nhìn lại thấy Trương Mậu tái mét mặt mày đuổi theo sau.

Lâm Vũ đã từng nói nếu như trong hang rắn phát sinh vấn đề, ngàn vạn lần không được chạy ra ngoài mà nên trốn đến gần Thiên Nhãn vương xà. Bởi vì đám yêu xà khác không dám lại gần Đại yêu, trong khi Đại yêu lại bị trói chặt. Cho nên động quật vây khốn Đại yêu mới là nơi an toàn nhất. Chỉ cần đợi quỷ sứ ra tay thì dù hang rắn có đầy rẫy yêu xà cũng không có nguy hiểm gì.

Tuy rằng thân thủ Từ Ngôn không tầm thường thì hắn cũng không tự đại đến mức lao ra khỏi hiểm địa với hơn mười con yêu xà chờ sẵn. Cho nên chộp được trứng rắn rồi, Từ Ngôn lập tức lựa chọn tiến đến gần Thiên Nhãn vương xà.

Nếu như người may mắn còn sống sót chỉ có một, thì Từ Ngôn đành phải tranh giành với Trương Mậu một chuyến để xem ai mới là người sống sót đến cuối cùng rồi.

Từ Ngôn biết rõ chân tướng chuyện này, thế nhưng các đệ tử Linh Yên các lại không biết được. Bọn họ nhìn thấy Từ Ngôn và Trương Mậu chạy trốn về phía dưới chân Đại yêu, có điều lại không có gan chạy theo đành nháo nhào chạy ra ngoài cửa. Có một người khẽ do dự, rồi vòng ngược trở lại theo hướng của Từ Ngôn và Trương Mậu.

Sáu người chạy trốn ra ngoài hang, ba người lưu lại nơi sâu trong hang động. Cứ như vậy, đám những đệ tử Kim Tiền tông này đã tách thành hai tốp.

Bên trong lối đi của động quật tĩnh mịch chợt vang lên tiếng kêu rên ngắn ngủi trùng hướng với sáu người vừa chạy ra ngoài. Coi như bọn họ đã định là không thể nào toàn mạng, trở thành thức ăn trong miệng yêu xà.

"Từ sư đệ, giao trứng rắn cho ta. Nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành, chỉ cần trở lại tông môn tất sẽ được ban thưởng phong phú."

Lúc này Trương Mậu đã bình tĩnh lại, gắng hết sức nói nhỏ, ánh mắt cũng đầy bình thản không nhìn ra chút tàn nhẫn nào cả.

Dù sao bọn họ cũng đang ở dưới chân Đại yêu, dù cho có bị trói thì chỉ cần Thiên Nhãn vương xà bị đánh thức dậy, nơi đây vẫn đầy nguy hiểm.

"Tại sao phải giao cho ngươi? Ta mang ra ngoài cũng được vậy? Nói không chừng ta còn có thêm nhiều phần thưởng nữa."

Từ Ngôn giấu trứng rắn ra sau lưng, gương mặt hoảng loạn còn kèm theo tham lam. Loại thần thái rõ ràng cho thấy hắn muốn tranh công.

Trương Mậu nhìn ra mục đích của Từ Ngôn, thoáng yên tâm lại, thấp giọng nói: "Ngươi cầm trứng rắn tất sẽ bị phát hiện. Quỷ sứ trưởng lão không dễ lừa gạt như vậy đâu. Đưa cho ta, ta mang ra sẽ an toàn hơn. Ngươi yên tâm, chỉ cần ba chúng ta còn sống đi ra ngoài thì đều nhận được ban thưởng không ít đâu."

Nghe thấy Trương Mậu nói như vậy, ánh mắt tên đệ tử còn lại chạy vào sào huyệt Đại yêu theo sau sáng rỡ, vội khuyên nhủ Từ Ngôn: "Nghe Trương sư huynh đi, đưa cho hắn, nhất định Trương sư huynh sẽ mang hai chúng ta chạy ra khỏi đây."

"Vậy... Cũng được."

Từ Ngôn do dự một lát rồi gật đầu, cánh tay từ sau lưng chìa ra.

Tưởng rằng đối phương đã tin lời mình, ánh mắt Trương Mậu đột nhiên chuyển lạnh lẽo, vừa đưa tay ra nhận trứng rắn đồng thời thúc giục phi kiếm lao ra. Gã định bụng nhận lấy được trứng rắn rồi sẽ lập tức đánh chết hai người này ngay.

Bộp!

Một tiếng rặc rặc giòn vang, cánh tay đưa ra của Trương Mậu vặn vẹo lại, hai ngón tay đã đứt rời khiến gã không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.

Từ Ngôn không ném trứng rắn ra, mà là một hòn phi thạch ẩn chứa linh khí!

Một hòn phi thạch đã đã cắt đứt ngón tay của Trương Mậu, vẻ mặt giả đò của Từ Ngôn cũng biến mất, khóe miệng khẽ nhếch nhìn chằm chằm đối phương, lạnh lùng nói: "Chỉ nhận trứng rắn mà thôi, có cần phải vụng trộm tế pháp khí lên sao? Hay là nói, ngươi không định buông tha cả hai người chúng ta?"

"Ngươi muốn chết!"

Lúc này Trương Mậu mới hiểu rõ, hóa ra đối phương một mực giả bộ ngu xuẩn mà thôi. Thật sự thì gia hỏa tên Từ Ngôn này mới chính là kẻ khó chơi nhất trong đám tân đệ tử.

Trương Mậu lập tức thúc giục trường kiếm, một câu quát mắng bật ra cũng là lúc pháp khí của gã bay ra, vọt tới tấn công Từ Ngôn.

Không phải Từ Ngôn chưa từng gặp qua thủ đoạn ngự kiếm, cho nên khi phi kiếm mang theo uy lực cực lớn kéo tới, hắn không dám lãnh đạm mà dùng toàn lực chém kiếm khí ra ngoài.

Đạo kiếm khí thứ nhất chỉ có thể cản trở tốc độ của pháp khí lại, đạo kiếm khí thứ hai khó khăn lắm mới đánh chệch trường kiếm của đối phương đi.

Liên tiếp hai đạo kiếm khí mới miễn cưỡng ngăn trở một lần đối phương ngự kiếm công kích khiến Từ Ngôn có chút kinh sợ, đồng thời hắn đưa tay đánh phi thạch ra. Trong đó, còn có lẫn một viên Thần Võ đạn thu nhỏ.

Trương Mậu cực kỳ khó chơi, cho nên Từ Ngôn không định ham chiến. Hắn phải nhanh chóng giết chết đối phương.