Dịch: Hoangtruc
Có sẵn bậc thang đi xuống sao Độc Nhãn Long lại không nhìn ra được, chẳng qua gã thật sự không muốn cùng Từ Ngôn vào trong phòng mình nói chuyện riêng.
Đến Chấn Thiên Hổ còn bị đối phương giết chết. Tu vi Độc Nhãn Long gã không kém Chấn Thiên Hổ bao nhiêu, còn muốn cùng đối phương vào phòng hỏi han thì chẳng phải mình chết chắc sao.
Mắt thấy Từ Ngôn đã sắp đi vào gian phòng, Độc Nhãn Long vội vàng đi theo. Gã cản bước đối phương ngoài cửa, sau đó phất tay phân phó đám thủ hạ.
"Mau cút xa một chút, đừng làm vướng mắt ta!"
Đám thủ hạ của Độc Nhãn Long bèn nhao nhao lùi lại, cách xa khoảng hơn mười trượng. Mà Phỉ lão tam cũng tinh tường, nhìn ra Từ Ngôn định đàm phán với đối phương nên cũng mang theo thủ hạ lùi ra sau.
"Nói ở đây đi. Trong phòng ta không có rượu, không có gì khoản đãi vị đại gia ngươi đây." Độc Nhãn Long đứng ngăn ngay cửa vào. Kỳ thật gã không dám cùng Từ Ngôn đi vào một mình như vậy.
Từ Ngôn có chút thất vọng. Xem ra chiêu cũ đã vô dụng với gia hỏa xảo trá như Độc Nhãn Long. Nếu lúc này động thủ, bên phía Độc Nhãn Long nhất định sẽ không trơ mắt nhìn. Đến chừng đó nếu lâm vào hỗn chiến, nói không chừng sẽ kinh động đến trưởng lão.
Nếu như trưởng lão xuất hiện, Độc Nhãn Long càng có cơ hội mật báo hơn. Đến lúc đó cái được không bù nổi cái mất.
Tâm niệm vừa động, Từ Ngôn khẽ nở nụ cười. Tay hắn khẽ đụng vào túi trữ vật, có thêm một khẩu Thần Võ pháo nhỏ xíu, trực tiếp ném cho Độc Nhãn Long.
"Giao dịch đi, giữ bí mật cho ta, ta đưa ngươi vài thứ tốt."
Xung quanh không người, Từ Ngôn trầm thấp nói nhỏ, chỉ có một mình Độc Nhãn Long nghe rõ. Chụp lấy món món đồ chơi giống với Thần Võ pháo kia, Độc Nhãn Long nhanh chóng nhận ra, ánh mắt kinh ngạc.
"Đây là... Thần Võ pháo?" Cầm lấy Thần Võ pháo nhỏ xíu kia, Độc Nhãn Long kinh ngạc không thôi. Gã đã từng gặp qua Thần Võ pháo, cũng nhận biết được Thần Võ đạn, thế nhưng chưa từng thấy qua có Thần Võ pháo nhỏ bằng đầu nắm tay thế này.
"Súc linh quyết?"
Đột nhiên Độc Nhãn Long ngẩng đầu nói một câu, mặt mày đầy nghi hoặc. Coi như gã cũng có kiến thức, đến Súc linh quyết cũng đánh hơi ra được.
Từ Ngôn khẽ gật đầu nói nhỏ: "Thế nào? Hai khẩu Thần Võ pháo cộng thêm mười hạt Thần Võ đạn, chỉ cần ngươi câm miệng là được. Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi khu Tây này thôi."
"Thần Võ pháo thu nhỏ căn bản không dùng được. Trừ phi ngươi cũng thu nhỏ Thần Võ đạn lại."
Độc Nhãn Long đã động tâm. Gã thừa sức mang theo một khẩu Thần Võ pháo, thế nhưng trong lúc đối chiến, dù khí lực lớn đến mức nào đi nữa cũng không ai ngu ngốc dùng tới khẩu Thần Võ pháo nặng nề như vậy. Thế nhưng Thần Võ pháo trở nên nhỏ xíu như vậy, lại có Thần Võ đạn cũng được thu nhỏ lại thì chắc chắn món này sẽ biến thành một đòn sát thủ độc nhất vô nhị.
Làm gì có ai nghĩ ra có kẻ chỉ lôi một khẩu Thần Võ pháo bé như lòng bàn tay bắn một phát, không nói đến đệ tử bình thường mà cả đệ tử hạch tâm không có chuẩn bị cũng sẽ bị bắn chết?
"Chuyện đó có gì khó?"
Từ Ngôn đưa tay thúc giục Súc linh quyết, hai hạt Thần Võ đạn cầm trong tay nhỏ đi. Sau đó ném cho Độc Nhãn Long.
Độc Nhãn Long vội vàng tiếp lấy Thần Võ đạn đã nhỏ như đầu móng tay, nhìn ngó một lúc rồi nghi ngờ hỏi: "Thứ này có thể bắn nổ được?"
"Thử thì biết." Từ Ngôn khéo léo nói. Kỳ thật hắn cũng chưa từng thử nghiệm qua.
Độc Nhãn Long nghi hoặc nhìn Từ Ngôn, đồng thời đặt Thần Võ pháo trên mặt đất, cẩn thận bỏ một hạt Thần Võ đạn vào họng pháo rồi nhắm ngay một gian phòng trống, châm lửa đốt kíp nổ.
Ầm!!!
Một tiếng trầm đục vang lên, ngọn lửa phụt ra, gian phòng trống không đối diện đã trở thành một vùng phế tích. Tiếng nổ làm cả hai nhóm đội ngũ nơi xa cũng phải kinh hoảng.
Thần Võ pháo quá nhỏ, bọn hắn căn bản không thấy rõ Độc Nhãn Long dùng thứ gì làm nổ tung gian phòng.
"Đưa ta trăm hạt Thần Võ đạn. Ta cam đoan không ai biết được thân phận của ngươi! Dùng huyết thệ làm chứng!"
Nhìn thấy uy lực của Thần Võ pháo loại nhỏ này rồi, hai mắt Độc Nhãn Long sáng ngời, thấp giọng nói.
Pháp khí với uy lực không thua một đòn sát thủ thế này tuyệt đối hơn xa ban thưởng rất nhiều. Dù sao cũng chỉ là vài tên gian tế chính phái, các trưởng lão Thiên Quỷ tông chưa hẳn để vào mắt. Trừ phi là có cường nhân chính phái cảnh giới Hư Đan lẻn vào tà phái, còn không với cảnh giới của Từ Ngôn hôm nay thì cùng lắm Độc Nhãn Long cũng chỉ có được trên dưới trăm khối linh thạch là cùng.
Với gã mà nói, trăm khối linh thạch có giá trị thua xa với Thần Võ pháo loại nhỏ này.
"Tối đa năm mươi hạt." Sắc mặt Từ Ngôn thoáng lạnh lẽo. Hắn nói tiếp: "Cơ hội này không dễ có đâu."
"Thành giao!" Độc Nhãn Long hặc hặc cười phá lên, nói: "Từ gia hào phóng! Độc Nhãn Long ta thích nhất là kết giao bằng hữu với những kẻ như ngươi. Từ nay về sau, toàn bộ khu Tây này do hai chúng ta định đoạt."
"Huyết thệ làm chứng!"
Từ Ngôn cũng cười to, ném ra một túi trữ vật có chứa năm mươi hạt Thần Võ đạn thu nhỏ. Đồng thời trường đao trên tay hắn lóe lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một vệt máu, rồi hắn giơ chưởng lên.
Độc Nhãn Long cũng rất nghiêm túc cắt ra một vệt máu nơi lòng bàn tay, đồng thời vỗ lên bàn tay của Từ Ngôn làm bằng chứng.
"Thề thành! Phản bội lời thề, chết không yên thân!"
Huyết thệ hai lời như một đã trở thành gông xiềng trói chặt hai người lại với nhau. Nên biết dù là người trong tà phái cũng cực hiếm sử dụng loại huyết thệ này, đây tuyệt đối không phải giỡn chơi, cơ bản không ai dám đổi ý.
"Đêm nay bày tiệc, mong rằng Từ Ngôn nể mặt tới đây. Chúng ta không say không nghỉ!" Độc Nhãn Long cầm lấy túi trữ vật, đưa mắt nhìn vào Thần Võ đạn bên trong đầy mỹ mãn.
"Nhất định đến." Từ Ngôn cười cười, xoay người rời đi, đem theo Phỉ lão tam và đám người rời khỏi địa bàn Độc Nhãn Long.
Trên đường đi, Phỉ lão tam dương dương đắc ý vỗ mông ngựa: "Từ gia, hôm nay xem như ngài đã thay thế được vị trí của Chấn Thiên Hổ, chia đều quyền định đoạt khu Tây với Độc Nhãn Long. Toàn bộ khu Tây này có chừng ba bốn ngàn đệ tử bình thường, thủ hạ chúng ta ít nhất phải có gần ngàn người. Toàn bộ mấy tiểu đầu mục đui mù như Kha lão đại kia cứ giao cho ta là được, đảm bảo vài ngày tới, chắc chắn đám bọn chúng đều sẽ cúi đầu nghe lệnh chúng ta cả."
"Tùy ngươi xử trí vậy." Từ Ngôn không hứng thú, chỉ hỏi: "Nếu như đệ tử bình thường muốn tập luyện kiếm thuật pháp thuật thì đến đâu mới tìm được công pháp?"
"Tàng Thư điện, đệ tử bình thường chỉ cần giao linh thạch ra là được. Nếu như là đệ tử hạch tâm thì không cần phải giao linh thạch."
Nhãn lực Phỉ lão tam bất phàm, nhìn ra được tâm ý của Từ Ngôn bèn vội vàng nói: "Từ gia, chúng ta đi qua đó nhìn ngó một chuyến chứ?"
"Dẫn đường."
Từ Ngôn đi theo Phỉ lão tam ra khỏi khu Tây. Nơi đây cách khá xa Tàng Thư điện, mất hơn nửa canh giờ bọn họ mới tới nơi.
Điện này được kiến lập giữa biển cát mênh mông, trước cửa đông nghẹt người. Tương tự với Tàng Thư tháp ở Kim Tiền tông, đệ tử bình thường đều muốn tu luyện công pháp trong Thiên Quỷ tông cũng phải giao nộp linh thạch mới được, còn đệ tử hạch tâm thì không cần phải trả linh thạch.
Xuyên qua đám người, hai người đi thẳng vào đại điện.
Tàng Thư điện ở Thiên Quỷ tông chỉ có một tầng, bên trong được chia làm vài khu vực rộng rãi, phân chia thành từng khu riêng biệt cho từng loại pháp thuật, kiếm pháp riêng.
"Ở đây mua được pháp môn Thiên Quỷ thất biến sao?"
Đi vào đại điện rộng rãi, Từ Ngôn hỏi Phỉ lão tam bên cạnh.
"Không mua được, đó là bí pháp chỉ đệ tử hạch tâm mới được tu luyện. Đệ tử bình thường chúng ta không mơ tưởng nổi."
Phỉ lão tam lắc đầu, nhìn nhìn quanh đây không người, mới nhỏ giọng nói: "Nếu quả thật muốn tu luyện Thiên Quỷ thất biến, có thể lấy đại lượng linh thạch trao đổi với đệ tử hạch tâm, may ra có cơ hội đạt được. Có điều cũng chỉ là ba biến đầu tiên. Ba biến tiếp theo phải là trưởng lão Hư Đan mới được tu luyện. Cho nên coi như cũng vô dụng."
"Tổng cộng bảy biến, đệ tử hạch tâm có thể tu luyện được ba biến đầu tiên, trưởng lão có thể tu luyện ba biến tiếp theo. Còn biến thứ bảy thì sao? Chẳng lẽ chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mới thi triển được?" Từ Ngôn nghi ngờ hỏi.
"Không nghe nói có người học xong biến thứ bảy, hình như cũng chưa từng nghe nói có vị điện chủ cảnh giới Nguyên Anh nào luyện được cả." Phỉ lão tam thấp giọng nói. Nói đến loại bí pháp Thiên Quỷ thất biến này, không hiểu sao gã cảm thấy như có một đợt gió lạnh ùa về sau lưng.