Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 474: Tới phiên ngươi




Dịch: Hoangtruc

Từ Ngôn bước ra khỏi phòng kia không mang theo khí thế gì cả, thế nhưng Chấn Thiên Hổ bị hắn kéo lê theo quá thê thảm đi. Chẳng những toàn thân ả đầy máu, mà cả bản mặt béo phì đã không nhìn ra hình người, trên bụng lại cắm thêm một thanh trường đao.

Tuy rằng còn sống, nhưng rõ ràng Chấn Thiên Hổ chỉ còn lại một hơi tàn.

Nhìn thấy bộ dạng Chấn Thiên Hổ như vậy, tóc gáy Độc Nhãn Long dựng đứng cả lên. Gã đã đến đây từ sớm, lại không nghe thấy âm thanh của Thần Võ đạn, còn tưởng rằng lần này Từ Ngôn tất sẽ bị Chấn Thiên Hổ hàng phục. Không nghĩ tới Chấn Thiên Hổ lại rơi vào tình trạng sống dở chết dở thế kia.

Không chết, sẽ không tính là giết người.

Chấn Thiên Hổ biến thành bộ dạng như vậy khiến đám thủ hạ dưới tay ả cứng họng lại, kẻ nào kẻ nấy nhao nhao lùi ra sau, đến dũng khí liếc mắt nhìn Từ Ngôn cũng không có.

Liếc mắt nhìn Độc Nhãn Long kinh hoảng không thôi, Từ Ngôn kéo lê Chấn Thiên Hổ từng bước đi về phía quảng trường xa xa.

Lúc này Phỉ lão tam đã an tâm lại, bèn chỉ vào Độc Nhãn Long mắng: "Độc Nhãn Long, có gan đi theo chúng ta. Chúng ta gặp nhau trên Sát Huyết đài, không có gan thì cút ngay ra khỏi khu Tây, từ nay về sau nhìn thấy Từ gia chúng ta hãy gọi một tiếng gia gia đi!"

" Độc Nhãn Long, ngươi có dám ứng chiến hay không? Có gan thì leo lên Sát Huyết đài đi!"

"Lúc nãy nói năng hùng hồn lắm mà, không lên chỉ là thằng đàn bà! Độc Nhãn Long, là đàn ông thì mau chóng đi theo ước chiến với Từ gia chúng ta."

Bị người ta chửi rủa như vậy, Độc Nhãn Long đã không còn đường lùi. Mặc dù biết Từ Ngôn khó đối phó, thế nhưng trước mặt mấy trăm thủ hạ thế này, nếu gã cứ tiếp tục lùi bước thì không chừng thủ lĩnh thế lực lớn nhất khu Tây sẽ phải đổi người mất.

Do dự một chút, Độc Nhãn Long quyết định dứt khoát, hùng hùng hổ hổ dẫn theo đám thủ hạ tiến về Sát Huyết đài.

Dưới tay gã có mấy thủ hạ có thân thủ không tệ, cùng lắm để mấy tên thủ hạ này chịu chết làm hao tổn sạch Thần Võ đạn của Từ Ngôn rồi đích thân gã sẽ thượng đài xé nát hắn.

Lúc này Lưu Khuê đã được tên thủ hạ của Phỉ lão tam dìu về chỗ ở, chỉ còn lại Từ Ngôn đang kéo lê Chấn Thiên Hổ đi lên Sát Huyết đài.

Trận náo nhiệt hôm nay gây ra động tĩnh không nhỏ. Lúc này chẳng những có thế lực của Độc Nhãn Long mà còn có thêm vài thế lực nhỏ khác nhao nhao chạy đến, hóng nhìn trận đại náo nhiệt này.

Trong vòng một ngày, liên tiếp khiêu chiến hai kẻ Chấn Thiên Hổ và Độc Nhãn Long có thanh danh lớn nhất khu Tây này, danh tiếng của Từ Ngôn cũng nhờ vậy mà lan truyền khắp nơi này. Thế nhưng không lâu sau, cái tên Từ Ngôn này đã không người nào muốn đề cập đến nữa.

Cho dù là Độc Nhãn Long lấy tàn nhẫn mà nổi danh, nhìn tận mắt một màn máu tanh diễn ra trên Sát Huyết đài rồi cũng không còn dũng khí phái người thượng đài nữa.

Chân trời phủ đầy một màu đỏ rực chói mắt của ráng chiều, cả mặt đất như bị nhuộm đỏ lại. Xung quanh Sát Huyết đài, hơn một nghìn đệ tử đang vây xem lúc này lại trở nên lặng ngắt như tờ.

Dưới chân mọi người là một dòng máu tuôn như suối nhỏ. Chấn Thiên Hổ to béo kia, đã bị một đao chém đứt đầu trên đài đá!

Trong ánh chiều tà sáng rọi, gương mặt trẻ tuổi kia chậm rãi ngẩng lên, tay cầm theo cái đầu lâu to béo vẫy vẫy Độc Nhãn Long.

"Tới phiên ngươi."

Một câu vô cùng đơn giản, không nhiều lời, chỉ có ba từ mà thôi. Thế nhưng lại hệt như lời kêu gọi từ địa ngục.

Độc Nhãn Long như nghe thấy lời quỷ gọi, vội đạp đạp thối lui vài bước.

Khóe mắt co quắp nhìn qua bóng dáng còn cầm theo cái đầu người, Độc Nhãn Long thầm run sợ nói một câu: "Thủ đoạn Từ gia quả nhiên kinh người, tại hạ vô cùng bội phục. Chuyện hôm nay coi như xong, sau này gặp lại coi như là bằng hữu đi, cáo từ, cáo từ."

Độc Nhãn Long nhún nhường như vậy, coi như từ bỏ ý định thượng đài. Gã cũng không muốn có cái kết cục như Chấn Thiên Hổ, vội vàng mang theo đám người rút đi.

Đi ra thật xa, Độc Nhãn Long quay đầu nhìn thoáng lại. Gã vẫn thấy Từ Ngôn nhìn mình chằm chằm, không khỏi toàn thân lạnh lẽo.

"Đó mà là gian tế chính phái sao? Không thể nào đâu..."

Trong lòng thì thầm một câu, bước chân Độc Nhãn Long trở nên nhanh hơn, vội vàng rời đi.

Độc Nhãn Long không lên đài nằm trong dự liệu của Từ Ngôn. Thật sự hắn không vì hả giận mà chém đầu Chấn Thiên Hổ, mục đích chính là nhằm triệt để trấn trụ Độc Nhãn Long.

Chấn Thiên Hổ tuyệt đối không thể lưu lại. Ả không chỉ biết Từ Ngôn là gian tế chính phái, mà còn biết Từ Ngôn có thân thủ tông sư lục mạch. Cho nên ả chỉ có thể bị giết chết mà thôi. Còn Độc Nhãn Long kia, Từ Ngôn lại không nắm được nhược điểm của đối phương, chỉ có thể dùng cách này tạm thời dọa dẫm.

Nhưng chỉ có làm vậy mới tạm thời khiến Độc Nhãn Long đè xuống cái bí mật kia. Ít nhất vài hôm tới gã sẽ không để lộ ra được.

Thủ đoạn hung lệ đến tột cùng của Từ Ngôn khiến đám đệ tử vây quanh đều câm như hến. Từ Ngôn đi ra khỏi Sát Huyết đài, đám người im ắng tản ra thành một lối đi. Còn Phỉ lão tam ở bên cạnh không ngừng nôn mửa, cũng không thốt nổi nên lời.

Tất cả mọi người nhìn về phía Từ Ngôn như nhìn thấy hung thần ác sát chân chính. Hạng người hung ác tầng tầng lớp lớp không ngừng xuất hiện trong khu Tây, thế nhưng ác đến như vậy thì hầu như hiếm có khó gặp.

"Giải tán đi, về ăn cơm."

Mặt mày Từ Ngôn vẫn còn lấm lem máu me mỉm cười nói một câu. Vốn bình thường mỉm cười cũng không có gì lạ, chỉ là mỉm cười với gương mặt nửa máu nửa sạch sẽ kia thì đầy tà dị. Cho nên khuôn mặt thanh tú lại càng giống với một mặt quỷ âm trầm.

Đám người vô thanh vô tức lùi cả ra, thậm chí ánh mắt cũng không dám liếc nhìn Từ Ngôn. Đến cả Phỉ lão tam và đám thủ hạ đang tụ tập quanh hắn cũng đang đầy run sợ trong lòng.

"Làm đồ ăn ngon vào. Nhất định vị sư đệ kia của ta đã bị tổn thương nguyên khí trầm trọng, đói bụng đến khổ sở rồi đây."

Từ Ngôn vừa phân phó, lập tức có vài người nhanh chóng chạy đi chuẩn bị đồ ăn. Tiệc rượu đêm nay đã định trước là sẽ không ai dám phụng bồi Từ Ngôn ăn uống cả, có lẽ bởi vì mấy người kia không thể nuốt trôi được.

"Từ gia, Chấn Thiên Hổ chết rồi, không phải là chúng ta nên thu nạp hết đám thủ hạ của ả chứ?"

Sau nửa ngày nôn mửa, nhìn thấy Từ Ngôn đi xa, Phỉ lão tam vội vàng đuổi theo sau. Gã vừa quệt miệng vừa nói.

Khu Tây chỉ có hai bá chủ tối cao, đó là Độc Nhãn Long và Chấn Thiên Hổ. Hiện tại Từ Ngôn đã giết chết một tên, nếu như thu nạp hết đám thủ hạ của Chấn Thiên Hổ thì thế lực Phỉ lão tam đã có thể chính thức khiêu chiến được với Độc Nhãn Long rồi.

"Tùy ngươi xử lý đi vậy." Từ Ngôn phong khinh vân đạm nói: "Nếu như ngay cả người của Độc Nhãn Long cũng bị ngươi tiếp nhận hết, thì chẳng phải Phỉ lão tam ngươi chính là Chúa Tể khu Tây này hay sao."

"Từ gia nói đùa, ta chính là thủ hạ của ngài kia mà. Hắc hắc, ngài yên tâm, ta sẽ qua địa bàn của Chấn Thiên Hổ một chuyến. Dưới tay ả phải có mấy trăm người, ít nhất cũng sẽ thu nạp được hơn phân nửa tới tay ta a."

Mặt mày Phỉ lão tam hớn hở, nịnh nọt nói: "Ta xem Độc Nhãn Long kia cũng không phải là kẻ sống thọ, sớm muộn gì cũng chết dưới tay Từ gia. Đến lúc đó nhất thống khu Tây, Từ gia mới là lão đại chân chính của khu Tây!"

"Lão đại Khu Tây?"

Bước chân Từ Ngôn đầy thoải mái, nói: "Một lão đại khu Tây, so được với đệ tử hạch tâm sao?"

Một câu so sánh của Từ Ngôn lại khiến Phỉ lão tam không phản bác được.

Dù có xưng bá khu Tây, dù thành lão đại toàn bộ khu Tây thì cũng chỉ là đệ tử bình thường. Trước mặt đệ tử hạch tâm, còn không có tư cách ngẩng đầu nói chuyện.

"Với thân thủ của ngài, trở thành đệ tử hạch tâm nhất định không khó. Phỉ lão tam ta dám lấy đầu mình đảm bảo, không tới ba năm nữa nhất định ngài sẽ trở thành đệ tử hạch tâm cao cao tại thượng cho mà xem."

Mấy lời này của Phỉ lão tam kỳ thật không chỉ là lời vỗ mông ngựa thôi đâu. Mà gã xem ra, nếu trong ba năm tới gia hỏa cùng hung cực ác như Từ Ngôn không bị người khác tiêu diệt, không trở thành đệ tử hạch tâm mới là lạ.