Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 468: Bàn Hổ




Dịch: Hoangtruc

Từ khi nuốt phải Dung Cốt đan đến nay đã qua hai tháng, gần được ba tháng. Nếu Từ Ngôn không có giải dược thì chắc chắn sẽ phải hóa thành một vũng máu.

Cho nên nhất định phải tìm được Triệu Lĩnh này.

Dù sao có một đám thủ hạ vẫn tốt hơn. Có loại đệ tử cũ trà trộn trong khu Tây nhiều năm như Phỉ lão tam thì tìm ra tung tích một người không khó lắm.

Thấy Từ Ngôn không nói chuyện nữa, Phỉ lão tam thức thời lui ra ngoài.

Gian phòng vừa rồi còn náo nhiệt không thôi, lúc này đã nhanh chóng yên tĩnh trở lại, duy chỉ có không khí trong này vẫn tràn ngập mùi rượu. Từ Ngôn đi tới trước cửa sổ, vận dụng mắt trái xem xét ngoài cửa một phen. Xác định không người nhìn trộm, hắn mới yên tâm.

Từ Ngôn đã thành công tiến vào Thiên Quỷ tông, bước tiếp theo chính là đạt được giải dược triệt để giải trừ Độc đan, lúc đó hắn có thể khôi phục được tự do thật sự.

Bên hông hắn còn treo một cái túi trữ vật hạ phẩm chứa chừng một trăm linh thạch bên trong, còn có thêm một kiện pháp khí hạ phẩm. Ngoài ra thì chỉ còn có một đống nhu yếu phẩm như gạo và mì. Còn túi trữ vật thượng phẩm thì bị hắn giấu kĩ trong ngực, chỉ cần không gặp phải cường nhân như Khương Đại Xuyên thì không ai dễ dàng nhìn ra cả.

Từ Ngôn lấy túi trữ vật thượng phẩm ra, cảm giác một phen.

Trong túi vẫn còn hơn năm vạn khẩu Thần Võ pháo thu nhỏ, chiếm hơn một nửa diện tích túi. Thật ra không phải Từ Ngôn nhất thời cao hứng mang theo đám Thần Võ pháo trong động quật Đại yêu này, mà hắn đã có ý định luyện chế vạn khẩu Thần Võ pháo vào trong Sơn Hà đồ rồi.

Lưu Y Thủ đã từng nói có thể thêm vài thứ vào trong Sơn Hà đồ này. Chẳng qua quá mức hao thời tốn lực.

Về phần các loại trang trí như liễu yếu tùng xanh, Từ Ngôn không có hứng thú. Mục tiêu của hắn chính là chế tạo Sơn Hà đồ trở thành Sơn Hà pháo.

Luyện chế tốn lực với Từ Ngôn lại không vấn đề, mắt trái hắn hấp thu trọn một tòa linh nhãn linh khí cơ mà. Ngoại trừ tăng cường uy lực Viêm Hỏa quyết ra thì thứ này không dùng để làm gì cả. Hơn nữa Từ Ngôn có thể nắm giữ thủ pháp Pháp luyện, cho nên đủ khả năng để biến Sơn Hà đồ thành Sơn Hà pháo.

Duy nhất chưa đủ, là Thần Võ đạn quá ít ỏi.

Chỉ tầm một trăm viên Thần Võ đạn căn bản còn chưa nạp đầy vạn khẩu Thần Võ pháo.

Luyện chế Sơn Hà đồ không nhanh được nên Từ Ngôn cũng không tính thực hiện ngay lúc này. Dù là Pháp luyện, dù mắt trái có tồn trữ linh khí khổng lồ nhưng luyện chế vạn khẩu Thần Võ pháo cũng tuyệt không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Hơn nữa, Từ Ngôn cũng không biết về luyện khí chi đạo, luyện chế ngay ra Sơn Hà pháo quá không thực tế.

Tâm niệm Từ Ngôn vừa động, tay hắn đã có thêm một khối vàng ròng.

Nhìn khối vàng ròng bên trong có bao bọc chiếc hộp bằng ngọc thạch đựng Uẩn Anh đan đoạt được trong Đan các, Từ Ngôn có chút sầu muộn.

Hắn vẻn vẹn mới là Trúc Cơ cảnh mà thôi, không biết năm tháng nào mới có thể trở thành Hư Đan. Với hắn mà nói, Nguyên Anh quá mức xa xôi, cho nên giữ lấy kỳ đan có thể khiến Hư Đan dốc sức liều mạng thật sự tương đối nguy hiểm.

Đan dược dị thường trân quý không thể vứt đi được, bán đi lại càng thêm nguy hiểm. Hắn chỉ có thể giữ bên người, lại phải bảo quản cẩn thận. Nếu để người khác biết trên người mang theo Uẩn Anh đan, chắc chắn Từ Ngôn sẽ lập tức bị một đám cường giả Hư Đan xé nát.

Nhớ tới Khương Đại phí hết toàn bộ khí lực, lại đánh cắp được một hạt giả đan mang theo độc lực chí mạng, vẻ mặt Từ Ngôn trở nên cổ quái.

"Đủ xui xẻo! Chẳng lẽ gã trời sinh vận rủi phụ thể?"

Từ Ngôn không quan tâm Khương Đại có chết hay không, hắn cũng không hảo tâm nhắc nhở người ta. Tốt nhất Khương Đại nên ăn giả đan, như vậy gã sẽ vô duyên với Nguyên Anh. Nếu không, biết được đan dược thật sự về tay Từ Ngôn thì nhất định đối phương sẽ tìm đến dốc sức liều mạng.

"Đã xui thì xui cho trót, tốt nhất là ăn giả đan cho chết đi."

Âm thầm nguyền rủa Khương Đại một phen, Từ Ngôn thu hồi cục vàng ròng lại, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu chìm vào tu luyện.

Nửa đêm, mí mắt Từ Ngôn khẽ giật giật, sau đó bỗng nhiên mở ra.

Khu Tây rất yên tĩnh, nhưng trong yên tĩnh lúc nửa đêm này Từ Ngôn lại nghe ra một tràng âm thanh gào khóc thảm thiết. Đó tuyệt không phải tiếng sói tru quỷ khóc mà là tiếng người kêu rên, nghe lại đầy vẻ già nua.

Âm thanh không lớn nhưng hẳn là đang kêu to trong phòng. Có điều kỳ quái là đám đệ tử khác căn bản như không nghe thấy, không ai đi ra điều tra.

Vừa tới Thiên Quỷ tông, Từ Ngôn cũng không muốn nhiều chuyện. Hắn cẩn thận lắng nghe một lúc nữa rồi tiếp tục tu luyện. Không lâu sau, tiếng kêu khóc này dần dần thấp xuống, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Liên tiếp ba ngày Từ Ngôn không đi ra ngoài, chỉ luôn tu luyện trong phòng. Cứ đến nửa đêm, tiếng kêu khóc quái dị lại xuất hiện.

Ba ngày thoáng cái trôi qua, quả nhiên Phỉ lão tam đã thăm dò ra được. Hóa ra Triệu Lĩnh là một tên đệ tử bình thường ở khu Đông. Y không nổi danh cho nên Phỉ lão tam phải phí không ít công sức mới thăm dò ra được.

Khu Đông...

Từ Ngôn trầm ngâm nửa ngày, bèn quyết định đi khu Đông một chuyến.

Theo lời Phỉ lão tam, chỉ có khu Tây trong bốn khu cư trú của đệ tử cơ bản không có kẻ nào dám tới, còn ba khu cư trú khác thì đệ tử vẫn lui tới qua lại với nhau đấy.

Khu Tây đều là hung đồ ở, không ai đến không kỳ quái. Chỉ cần có thể tùy ý đi lại bốn khu cư trú là được rồi.

Để khỏi phải suy nghĩ nhiều, Từ Ngôn quyết định hiện tại liền đi.

Có Phỉ lão tam dẫn đường, hai người đi ra khỏi chỗ ở. Vừa ra cửa, nhìn xa đã thấy một đám đệ tử vây xung quanh đài đá, dường như đang có người chiến đấu.

"Là người của Độc Nhãn Long. Chắc là có thủ hạ không nghe lời, nên mới phát uy một phen."

Phỉ lão tam đưa mắt nhìn, nói: "Một kẻ là tay chân đắc lực nhất của Độc Nhãn Long tên Bàn Hổ, còn kẻ kia hình như mới tới đấy. Nhân thủ Độc Nhãn Long không ít, chúng ta không nên trêu vào, đi vòng qua là tốt nhất."

Phỉ lão tam lượn qua một bên khác của Sát Huyết đài. Sắp đổi lấy giải dược, Từ Ngôn đầy tâm sự nặng nề, cũng không nhìn lên đài đấu nhiều làm gì mà bước theo sát Phỉ lão tam tiến về khu Đông.

Kỳ thật trận chiến trên đài đá đã kết thúc, gia hỏa mà Phỉ lão tam gọi là Bàn Hổ là một tên cực mập mạp, mặt đầy thịt mỡ, mắt híp không nhìn thấy được. Đối thủ của gã là một tên trẻ tuổi như đang hấp hối, xem ra bị đánh không nhẹ.

Đám người vây xem xôn xao đầy tiếng hô đánh giết, Bàn Hổ cũng như không tận hứng nắm đối thủ lên. Hai bàn tay to như cái quạt nan của gã chụp lấy hai cánh tay đối thủ, xem ra là có ý định xé tươi đối phương.

Một tên tráng hán bịt một mắt đứng đầu đám người quan chiến đang khoanh tay cười mỉm xem náo nhiệt, mở miệng hô lớn: "Bàn Hổ, xé hắn, thưởng ngươi hai khối linh thạch."

"Được rồi! Lão đại đứng cách xa một chút, đừng để máu bắn lên người."

Tên mập mạp nhe răng cười hắc hắc một hồi, vừa định hạ tử thủ xuống, mà đám người gần đó cũng vội nhao nhao tránh qua hai bên vì sợ dính phải máu tươi bắn ra.

Bàn Hổ hét lớn một tiếng, cánh tay mập mạp bắt đầu nổi lên từng thớ thịt. Đừng nhìn kẻ này vô cùng béo tốt, thế nhưng sức lực lại cực lớn. Một khi hai bàn tay to ra sức, gã đệ tử thanh niên kia không thể giãy thoát được, chỉ có thể tung chân đá loạn, có đá trúng người đối phương thì cũng không khác gãi ngứa cho người ta cả.

Tên đệ tử thanh niên đang bị người đánh sắp chết chợt nhìn thấy Từ Ngôn và Phỉ lão tam cách đó không xa.

" Từ... Từ sư huynh! Từ sư huynh cứu ta!"

Như nhìn thấy được cứu tinh, tên đệ tử thanh niên ra sức khua loạn chân tay, dùng hết sức kêu lớn lên.

Lúc đầu Từ Ngôn vốn không chú ý tới động tĩnh trên Sát Huyết đài, nghe được mấy từ Từ sư huynh mới lập tức sững người mà ngẩng đầu nhìn lại. Bàn Hổ bên kia cũng ngừng tay, quay mặt nhìn về phía Từ Ngôn.