Dịch: Hoangtruc
Nghe tên đệ tử cao gầy họ Trương nói như vậy, Phỉ lão tam lập tức ngầm hiểu.
"Lời của Trương sư huynh cực kỳ phải. Ai không biết khu Tây chúng ta thái bình nhất chứ? Tân đệ tử đã đến khu Tây xem như là có phúc khí."
Phỉ lão tam nói xong, bèn quay qua hỏi đám người chung quanh: "Các ngươi thấy ta nói có đúng hay không?"
"Tam ca nói rất có lý, khu Tây chúng ta chú trọng nhất tới nhân nghĩa đạo đức."
"Đến khu Tây chúng ta không phải là phúc khí, mà là thiên đại phúc khí. Nếu bị đưa đến ba khu vực khác mới là không may đấy."
"Khu Tây được xưng tụng là nhà của tân đệ tử. Đến nơi này coi như trở về nhà a."
"Không phải như vậy hay sao? Khu Tây bọn ta toàn là người cmn lương thiện, lão tử hằng ngày còn ăn chay niệm Phật!"
Câu cuối cùng này của một vị đầu trọc nói ra. Người này có hai hàng mày dài như dính liền nhau thành một đường kẻ, ánh mắt hẹp dài, dung mạo khiến người ta phải sợ hãi. Nói lời đó cũng không sao, có điều trong tay vị này còn đang cầm một thanh đoản kiếm vẫn còn nhỏ máu giọt giọt xuống. Mà vị này vừa vặn cũng là gia hỏa mới đánh nhau với người trên đài đá. Đối thủ của gã hẳn đã bị giết chết rồi.
Nhìn đám người chung quanh cười cợt đầy cổ quái, lại nghe mấy lời như trêu chọc của bọn chúng, ánh mắt Từ Ngôn dần chuyển sang âm trầm.
Đây hoàn toàn không phải là nhà của tân đệ tử, mà là nơi trú ngụ của một đám yêu ma!
"Đi thôi, đã đến khu Tây, coi như ngươi trở về nhà vậy."
Vị Trương sư huynh kia mang theo nụ cười quỷ dị dẫn Từ Ngôn đi lên phía trước. Đám người lập tức tách thành một lối đi. Lúc này Từ Ngôn mới nhìn rõ phía trước quảng trường có một đài đá rất lớn, cao chừng ba thước, được lát một lớp gạch đá màu nâu phía trên. Trên đài đá còn có một cái xác chết.
Trương sư huynh không đi vòng qua, mà dường như định xuyên cắt qua đài đá đi ra quảng trường. Gã dẫn đầu bước đi lên đài đá.
Từ Ngôn không rõ ràng cho lắm, bèn đi theo sau lên. Sau lưng hắn, khóe miệng Phỉ lão tam nhếch miệng cười lạnh cũng bước sát theo. Những người khác tức thì nở nụ cười quỷ dị vây chung quanh đài, kẻ nào kẻ nấy nhìn Từ Ngôn như thể nhìn một người chết.
"Đã đến."
Trương sư huynh đứng ở trung tâm đài đá, không đầu không đuôi nói một câu. Sau đó gã nhấc chân đá cái xác kia ra ngoài.
"Trương sư huynh, thế này là ý gì?"
Trong lòng Từ Ngôn trầm xuống, vẫn giả bộ như không hiểu hỏi.
"Đã đến nhà của ngươi."
Trương sư huynh quay đầu lại, nhe răng cười không chút che giấu, hung ác nói: "Ở Thiên Quỷ tông chúng ta có một quy củ, Phỉ lão tam, nói cho hắn nghe đi."
Phỉ lão tam hung dữ cười hắc hắc nói: "Nếu muốn kiếm thêm khoản thu nhập ngoài thì cứ đến Sát Huyết đài. Nếu muốn vang danh, cứ nhắm vào giết người lập uy! Tiểu tử, ngươi đã tự mình đến Sát Huyết đài, muốn đi ra khỏi đây chỉ có một cách duy nhất, đó chính là giết chết đối thủ của ngươi. Không may làm sao, đối thủ của ngươi hôm nay không phải một người, mà là hai!"
Bị hai khối linh thạch Từ Ngôn đưa ra dẫn xuất tham niệm, vị Trương sư huynh kia không chỉ dẫn Từ Ngôn tới khu Tây hung hiểm nhất, mà còn tự mình tính kế lấy mạng Từ Ngôn.
Mỗi khu cư trú của đệ tử đều có Sát Huyết đài. Phàm là đi đến Sát Huyết đài thì đều có nghĩa là tham gia đánh đấm sinh tử cùng với người. Có giết chết người trên Sát Huyết đài thì tông môn cũng không hỏi tới, thậm chí có giết chết trưởng lão Hư Đan trên đài cũng không ai trách tội cả.
Đồng môn có thể tương tàn, đây chính là chỗ tà ác ở Thiên Quỷ tông!
Đến lúc này Từ Ngôn mới biết được tà phái đáng sợ. Mà khiến lòng người kinh hãi chính là Sát Huyết đài còn cho phép nhiều người hỗn chiến, căn bản không có quy tắc gì cả.
Đây là nơi giết người diệt khẩu tốt nhất, lại còn không bị tông môn truy cứu...
Biết được Sát Huyết đài là thế nào rồi, Từ Ngôn bèn cúi đầu nhìn tảng đá dưới chân. Trong mắt trái của hắn, đài đá màu nâu này mơ hồ tràn ngập khí tức máu tanh.
Đây hẳn là đài đá xanh mới đúng, chẳng qua đã bị vô tận máu tươi nhuộm thành màu nâu quỷ dị này rồi!
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở nên vô cùng kinh hoảng, như thể một con cừu non bị chấn kinh, toàn thân run rẩy sợ hãi, run giọng nói: "Ta... Ta không biết có loại quy củ này, ta đây sẽ xuống ngay. Chư vị sư huynh xin thương xót, bỏ qua cho ta đi."
"Buông tha ngươi cũng được, để lại mọi thứ đáng giá trên người ngươi lại." Phỉ lão tam cười gằn nói: "Sau đó dập đầu ba cái, gọi ba tiếng gia gia. Sau này người có thể lăn lộn cùng Phỉ lão tam ta."
"Các ngươi đây là cường đoạt!"
Từ Ngôn vừa sợ hãi, vừa nắm chặt túi trữ vật của mình, tức giận bất bình nói: "Các ngươi có thể giết ta, chẳng lẽ ta không thể đánh trả hay sao? Có phải ta giết Trương sư huynh thì cũng sẽ không ai trách tội?"
"Đương nhiên chẳng ai trách tội cả."
Trương sư huynh cười lạnh nói: "Nếu như ngươi có năng lực giết chết cả trưởng lão trên Sát Huyết đài thì cũng không có chút tội nào. Ngược lại còn được các cường giả coi trọng hơn. Đã hiểu chưa? Nơi này là Sát Huyết đài, được chuẩn bị cho chúng các đệ tử tàn sát lẫn nhau đấy. Ai hung ác nhất, mới chính là cao thủ chân chính!"
"Đã hiểu..."
Từ Ngôn đang sợ hãi run rẩy lập tức khôi phục bình tĩnh. Ánh mắt hắn hiện ra một tia cười nhạo.
"Nếu như đã có thể tùy ý giết người trên Sát Huyết đài, như vậy, ngươi cũng nên chết đi được rồi."
Vèo!
Theo lời lạnh lùng của Từ Ngôn, một tia sáng vụt bay tới trước mặt gã Trương sư huynh.
Không nghĩ tới đối phương có gan đánh trả lại, vẻ mặt gã Trương sư huynh cao gầy biến đổi, vội giơ lên trường kiếm ngăn cản.
Gã nhìn ra đối phương đưa tay ném ám khí, lại không nhìn rõ ám khí đối phương ném ra rốt cuộc là thứ gì.
Ầm!!!
Một tiếng nổ mạnh rung trời, gã Trương sư huynh chặn lấy Thần Võ đạn đã bị nổ tan xương nát thịt!
Ám khí có thể chặn, nhưng ám khí phát nổ thì càng ngăn cản càng cực kỳ khủng khiếp.
Chặn... Sẽ phải chết nhanh hơn.
Vốn một đám người kia còn tính xem náo nhiệt, lúc này đều trợn mắt há hốc mồm. Mười đệ tử đứng sau lưng Trương sư huynh xem náo nhiệt còn bị huyết nhục bắn tung toé lên mặt. Trên trán một vị kia còn lủng lẳng một cái tròng mắt.
Sau tích tắc ngốc chát, đám người vội vàng tản ra, cách Sát Huyết đài thật xa. Đám đệ tử khu Tây lúc nãy còn mang nét cười cổ quái, nay đã sớm chuyển sang sợ hãi.
Từ khi nhận được túi trữ vật của mình, hộp nhỏ chứa trăm hạt Thần Võ đạn đã trở thành một phần sát chiêu của Từ Ngôn. Vừa tới Quỷ Vương tông, hắn không biết tu vi và công pháp của đệ tử cũ là thế nào. Cho nên Từ Ngôn đành lựa chọn cách giải quyết đối thủ nhanh gọn, lại tốn ít sức nhất.
Đối thủ có hai tên, chết mất một tên, còn thừa lại một tên nữa.
Mắt thấy Trương sư huynh vốn có quan hệ không tệ với mình bị nổ tung thành thịt nát, sắc mặt Phỉ lão tam đại biến. Lại nhìn thấy Từ Ngôn vung tay về phía mình, động tác của gã biến nhanh hơn cả Từ Ngôn bên kia.
Rầm một tiếng, trường kiếm bị ném sang một bên, Phỉ lão tam có chút tiếng tăm vang dội trong khu Tây rốt cuộc đã sử dụng ra tuyệt kỹ của mình.
Bộp bộp... Phỉ lão tam trực tiếp quỳ xuống, rạp đầu sát đất theo đúng tiêu chuẩn, miệng hô to: "Gia gia hạ thủ lưu tình!"
Động tác của Phỉ lão tam khiến Từ Ngôn phải sững sờ.
Mãi cho đến hôm nay, ngoại trừ phi kiếm ra, lần đầu tiên Từ Ngôn còn nhìn thấy được một thứ có tốc độ còn nhanh hơn cả phi thạch nữa. Đó chính là quỳ xuống...
Nhìn thấy động tác của Từ Ngôn ngừng lại, Phỉ lão tam vội vàng dập đầu như bổ củi, lớn tiếng cầu khẩn: "Là tiểu nhân có mặt như mù, gia gia người đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân một lần. Từ hôm nay trở đi Phỉ lão tam ta sẽ đi theo làm tùy tùng, mặc cho gia gia sai bảo. Thủ hạ tiểu nhân còn có hơn mười huynh đệ, sau này đều sẽ làm trâu ngựa cho gia gia sai khiến! Đây là túi trữ vật của tiểu nhân, cầu xin gia gia nhận lấy!"