Dịch: Hoangtruc
Tỷ thí luyện khí diễn ra giống như những năm qua, đều là tinh luyện Mặc Văn kim.
Hạn định một canh giờ, đệ tử nào đề luyện ra nhiều Mặc Văn kim nhất sẽ đạt được cơ hội tiến vào linh nhãn tu luyện.
Mặc Văn kim được tinh luyện từ vàng ròng, là một loại tài liệu thường dùng trong luyện chế pháp khí. Tinh luyện thập phần mất công, nếu không có địa hỏa phụ trợ thì hầu như không thể dùng linh khí luyện hóa ra được.
Chỉ có đệ tử cũ tu luyện nhiều năm, lại nắm giữ địa hỏa luyện khí may ra đề luyện ra được loại tài liệu luyện khí như Mặc Văn kim này. Thế nhưng trong một canh giờ, phần lớn cực hạn cũng chỉ chừng một cân Mặc Văn kim. Chỉ cần trong một canh giờ luyện hơn một cân Mặc Văn kim thì gần như có thể dễ dàng chiến thắng người khác.
Lúc Ngụy Minh tuyên bố quy tắc luyện khí xong xuôi, có cố ý đưa mắt nhìn qua Từ Ngôn mang đầy ý vị hỏi thăm.
Ngụy Minh thừa biết Từ Ngôn là tân đệ tử, đừng nói thúc giục địa hỏa mà đến pháp khí địa hỏa bình còn không có. Cho nên Từ Ngôn có chen chân vào danh ngạch mười thứ hạng đầu, sau đó bỏ qua phần tỷ thí này cũng không có gì khác lạ.
Từ Ngôn cũng biết ý tứ của Ngụy Minh. Hắn không nói gì, chỉ mang theo dáng cười nhàn nhạt yếu ớt.
Thấy bộ dạng đầy tự tin của Từ Ngôn như vậy, Ngụy Minh chỉ hừ một tiếng trầm thấp, thầm nghĩ không biết tốt xấu là gì. Sau đó lão cũng không để ý tới Từ Ngôn thêm nữa mà phân phó đệ tử thủ hạ đặt từng khối từng khối vàng ròng lên đây.
Vàng trong giới phàm tục chẳng qua chỉ là một loại tài liệu luyện khí trong giới tu hành mà thôi, ngoài ra không còn có tác dụng gì khác nữa. Có lẽ tân đệ tử mới nhập môn còn hiện chút tham lam khi nhìn thấy hơn mười cân vàng ròng, còn đám đệ tử cũ căn bản không có lấy chút tham niệm nào. Ngược lại bọn họ còn cau chặt mày lại.
Rất nhiều người từng tiếp nhận qua nhiệm vụ tinh luyện Mặc Văn kim. Phần lớn đệ tử sau khi nếm phải khó khăn trong quá trình tinh luyện sẽ không bao giờ nữa tiếp nhận phần nhiệm vụ tinh luyện này nữa.
Mười tòa lôi đài, mười tên đệ tử. Trước mặt mỗi người đều chồng chất khối vàng cao tới nửa người. Với trận tỷ thí luyện khí kéo dài một canh giờ này, có lẽ chỉ có những đệ tử rất quen thuộc tinh luyện bằng địa hỏa mới có thể chiến thắng được.
Theo tiếng hô to của Ngụy Minh, trận tỷ thí cuối cùng đã được bắt đầu. Mười tòa lôi đài dần bùng lên ánh lửa.
Tuy rằng đã là đêm khuya thế nhưng hầu như không có đệ tử nào rời khỏi đây. Tất cả đều đang trông ngóng kết quả cuối cùng xem ba người nào có thể đạt được danh ngạch đến linh nhãn tu luyện.
Một vài đám đệ tử cũ tu luyện nhiều năm bắt đầu bàn luận với những người bên cạnh mình.
"Có lẽ lần này Vương sư huynh nằm trong ba vị trí đầu rồi. Hắn đã sớm vận dụng địa hỏa đến lô hỏa thuần thanh rồi."
“Chưa hẳn, theo ta thấy thì có lẽ Triệu sư đệ có cơ hội lách vào ba thứ hạng đầu lớn hơn một chút."
"Ba danh ngạch kia mà. Hai người bọn họ cơ bản chiếm hai cái. Lại nói, nếu có thể chiếm được ba thứ hạng đầu là có thể tiến vào linh nhãn tu luyện a. Thực hâm mộ đám đệ tử được tới linh nhãn kia a."
“Đến linh nhãn tu luyện, tu vi tăng lên không tính là gì. Căn bản là sau khi trở về sẽ được các trưởng lão thu làm chân truyền. Vương sư huynh và Triệu sư đệ xem như nắm chắc danh ngạch ba thứ hạng đầu rồi, bây giờ nhìn xem ai đạt lấy danh ngạch cuối cùng này thôi."
“Ai có thể tiến vào ba thứ hạng đầu hiện giờ ta còn chưa nhìn ra, có điều ai không vào được a... Ừ... Thì chắc là gia hỏa còn không có địa hỏa bình kia đấy. Hắn vậy mà thi triển Viêm Hỏa quyết, là định tinh luyện Mặc Văn kim hay là dốc sức liều mạng cùng người đây?"
“Không phải là không nghe rõ ràng quy tắc, tưởng tiếp tục đánh nhau đấy chứ? Ha ha ha, có là tân đệ tử cũng không ngu ngốc đến như vậy chứ? Sử dụng pháp thuật tinh luyện tài liệu, hắn định dùng Pháp luyện hay sao?"
"Khối vàng tan chảy hết rồi... Hắn dùng Pháp luyện thật!"
“Pháp luyện..."
Các chủ váy dài đứng trước đám trưởng lão, hàng mi thanh tú khẽ giật giật, đôi mắt hạnh nhìn thẳng vào Từ Ngôn đang vận dụng Pháp luyện. Đáy mắt thanh tịnh hiện đầy kinh ngạc.
Đến Các chủ cảnh giới Nguyên Anh đều cảm thấy kinh ngạc như vậy, có thể thấy Pháp luyện hiếm hoi đến thế nào rồi.
“Pháp luyện? Làm sao hắn lại tu thành được chứ?"
Trong đám người, Khương Đại đã không còn ảo não nữa, mà đã như gặp phải quỷ đến nơi. Gã nhìn Từ Ngôn chằm chằm, rồi thấp giọng lẩm bẩm.
Lúc này Từ Ngôn đã không còn biết có ai nhìn ngó mình. Tỷ thí vừa bắt đầu, hắn đã trực tiếp thúc giục Viêm Hỏa quyết, cúi đầu tinh luyện Mặc Văn kim.
Không ai nhìn thấy được, trong mắt trái hắn đang có tinh văn ảm đạm, chậm rãi lưu chuyển. Vận dụng lực lượng kỳ dị trong mắt trái thúc dục uy lực Viêm Hỏa quyết, một khối vàng ròng bị linh lực trong tay Từ Ngôn giam cầm dần hòa tan ra, tạp chất không ngừng bị thiêu hủy. Từ một khối vàng to như chén ăn cơm đã dần nhỏ trở lại, không đến một khắc sau, trong tay Từ Ngôn đã có thêm một mảnh kim loại nhỏ bằng móng tay. Phía bên trên mảnh kim loại đó là những đường vân màu xanh lá cây đan xen phủ kín.
Chỉ có đề luyện vàng khối tới khi hình thành những đường vân màu xanh sẫm như vậy mới chính thức tính là Mặc Văn kim.
Lúc Từ Ngôn đề luyện xong một mảnh Mặc Văn kim, chín người còn lại vẫn chưa người nào luyện ra được.
Hắn vẫn một mực cúi đầu, chưa từng nhìn chín người còn lại, cắm cúi tinh luyện tài liệu của mình. Các đệ tử dưới đài đã dần không còn nghị luận nữa, ngốc chát nhìn vị đệ tử chốc lát lại luyện ra từng mảnh rồi từng mảnh Mặc Văn kim mà với bọn họ là vô cùng khó luyện kia. Thậm chí khóe miệng một số người bắt đầu co quắp lại, mí mắt khẽ giật giật.
Trong đám trưởng lão, ánh mắt Từ Trạch đã hoàn toàn khác hẳn.
Lúc nãy chỉ là lão có vài phần thưởng thức, còn hiện tại đã biến thành tham lam như thể nhìn thấy một loại bảo bối nào đó.
Pháp luyện a, đệ tử cấp thấp còn chưa đột phá Hư Đan mà đã có loại thủ đoạn luyện khí gần như nhanh nhất thế kia, rõ ràng là luyện khí kỳ tài a!
“Ông nghỉ ngơi đi, Từ Chỉ Kiếm kia, Đan các chúng ta muốn có rồi."
Là phu nhân của Từ Trạch, tất nhiên Lâm Tiểu Nhu nhìn ra được tham lam trong mắt phu quân mình. Bà hừ lạnh một tiếng, gạt Từ Trạch qua một bên, chuẩn bị tranh đoạt Từ Ngôn với lão.
Pháp luyện không chỉ để luyện khí, mà còn có thể luyện đan được a.
“Phu nhân, lần này ta không thể nhường nàng. Ai bảo ta đã chấm hắn ngay từ đầu rồi kia chứ." Từ Trạch không cam lòng yếu thế, ngẩng cổ nói.
"Hắn... Tên gì?"
Các chủ váy dài thướt tha đứng trước lên tiếng hỏi, Ngụy Minh lập tức tiến lên bẩm báo: "Các chủ, tân đệ tử kia tên là Từ Chỉ Kiếm."
"Là tân đệ tử sao? Lại có loại thiên phú Pháp luyện như vậy..."
Liễu Phỉ Vũ nhẹ giọng lẩm bẩm, gương mặt xinh đẹp hiện lên nét trầm tư. Ngụy Minh không dám quấy rầy, bèn lui trở về.
Một canh giờ không được coi là dài, nên có thể nói chỉ tới nửa đêm là trận tiểu đấu của Linh Yên các lần này xem như chấm dứt. Đến lúc kiểm kê Mặc Văn kim, chính Từ Ngôn cũng phải kinh ngạc.
Vì tranh đoạt ba thứ hạng đầu mà Từ Ngôn đã toàn lực tinh luyện tài liệu, không có thời gian để ngẩng đầu lên. Hết một canh giờ sau, hắn đề luyện trọn vẹn mười một mảnh Mặc Văn kim cỡ bằng móng tay. Lúc này hắn mới nhìn qua chín đồng môn còn lại, người nhiều nhất trong đám cũng chỉ vẻn vẹn luyện ra sáu mảnh mà thôi.
Số lượng nhiều đến gần gấp đôi người khác, cho nên Từ Ngôn vững vàng trở thành đệ nhất.
Nhìn thấy có người đề luyện ra mười một mảnh Mặc Văn kim chỉ trong một canh giờ, chín đệ tử tham dự tỷ thí trợn tròn cả mắt, mặt mũi đầy vẻ không thể tin nổi. Mà Từ Ngôn thì đang đầy hối hận. Sớm biết Pháp luyện có thể tăng nhanh tốc độ như vậy hắn sẽ tinh luyện chậm lại một chút. Như vậy không nói tới chuyện đỡ mất công, mà còn là tránh khỏi người khác nhìn chăm chú vào mình.
Ba thứ hạng đầu xuất hiện, bảy người khác mang theo tiếc nuối rời khỏi lôi đài. Đáng lẽ tiếp theo sẽ đến thời điểm ban thưởng, thế nhưng Các chủ Liễu Phỉ Vũ lại ngẩng đầu nói với Từ Ngôn một câu khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi.
“Từ Chỉ Kiếm, ta thu ngươi làm đệ tử thân truyền."