Dịch giả: Spring_bird
Lão hòa thượng Ngọc Lâm tự che giấu tu vi, môn chủ Chỉ Phiến môn bày ra tâm kế gạt người, môn chủ Quỷ Vương môn còn có cả một đống thứ che giấu. Dù đến Đông gia Tiền tông là Bàng Vạn Lý cũng có một mặt không người biết được.
Ngay cả lão đạo sỹ Thừa Vân Quan trong mắt Từ Ngôn cũng bắt đầu trở nên ngày càng thần bí, loại Ích Vân Thức căn bản không phải người thường có thể sáng tạo ra.
Quá nhiều bí ẩn và che giấu làm cho Từ Ngôn cảm thấy kiến thức và kinh nghiệm của mình thật nông cạn như trẻ mới sinh. Bị quá nhiều người qua mặt rồi, liệu rằng Vương Bát Chỉ và Mập Cửu có thể nào có mặt không ai biết hay không?
Mọi việc đều có thể xảy ra, cho nên Từ Ngôn quyết định việc đầu tiên sau khi trở lại kinh thành là phải đi thăm dò hai tên gia hỏa đáng ngờ kia.
Man tộc đã lui binh, dù là thiết kỵ Man tộc cũng không thể tiến thêm chút nào dưới sự mạnh mẽ của Trấn Sơn Vương. Tu hành giả Sở Hoàng sơn để lại một nhóm trấn thủ biên quan Đại Phổ, Tả tướng cũng đã xử lý xong công việc thủ thành, chuẩn bị trở về kinh thành.
Hơn năm mươi vạn đại quân, còn lại không đến một nửa. Trận đại chiến thành Linh Thủy này vô cùng thê thảm, thật sự kinh tâm động phách. Lúc binh s ĩĐại Phổ bắt đầu khởi hành, có một pho tượng đơn sơ được biên quân thành Linh Thủy dựng lên, không đứng hướng về Bắc Chiếu quốc mà lại quay mặt về cửa thành Đại Phổ.
Tuy rằng pho tượng vô cùng đơn sơ, điêu khắc thô ráp nhưng ai nhìn qua pho tượng kia cũng đều nhận ra thân phận của người đó.
Đại tướng quân trấn thủ thành Linh Thủy, Trình Nghị.
Anh hùng không nhất định phải là người vô địch, cũng không nhất định phải cường đại hơn người, chỉ cần mọi người hiểu được hàm nghĩa chân chính của hai chữ thủ hộ, sẽ được lưu danh thiên cổ!
Dưới cổng thành, kinh ngạc nhìn qua đầu pho tượng, vị Tả tướng già mắt đục đỏ ngầu nhưng không rơi một giọt nước mắt. Một lúc lâu sau lão quay người đi.
"Trình Nghị..."
Đi theo sau lưng Tả tướng, Từ Ngôn ngẩng đầu, hướng về tường thành thi lễ thật sâu.
Loại người này, bất khuất, anh dũng, vượt xa bao hào kiệt đương thời!
Một trận ác chiến động trời, một vị tướng quân chết trận, sau khi rời khỏi thành Linh Thủy, bóng dáng Từ Ngôn dường như cũng bắt đầu trở nên kiên nghị.
Trên đường hồi kinh, Trình Dục hỏi qua quá trình chạy trốn của Từ Ngôn. Khi biết Từ Ngôn bị nhốt trong lòng đất, nhờ tài đào hang của Tiểu Hắc mới có thể thoát ra được, lão nhân không khỏi nhìn lại Tiểu Hắc trư trong góc kia.
"Bên người kỳ nhân không thiếu dị thú."
Trình Dục không nhìn ra điểm khác biệt của Tiểu Hắc, chỉ cảm khái một câu rồi nói: "Lần này qua cơn khó khăn về đến kinh thành, lão phu đã chuẩn bị tiếp nhận sự trừng phạt của bệ hạ. Nhưng ngươi yên tâm, lão phu nhất định sẽ trả lại thân phận thanh bạch cho ngươi. Ngươi vốn là người Đại Phổ, điều này không ai thay đổi được."
Tiểu công chúa xuất hiện ở thành Linh Thủy làm cho Trình Dục kinh ngạc, còn làm lão yên tâm hơn về tình cảnh của Từ Ngôn.
Chỉ cần Sở Linh Nhi bình yên vô sự, Từ Ngôn khôi phục thân phận thật sự mới không lo về sau. Nếu như công chúa đã chết ở Tề quốc, thì dù biết rõ Từ Ngôn là người Đại Phổ, chỉ sợ hoàng thất cũng phải giận chó đánh mèo.
"Lão phu từng nghe nói, xuân lai chi tế, kim tiễn biến địa. Mỗi mùa xuân tông môn tu hành sẽ mở cửa tuyển nhập đệ tử."
Tuy Trình Dục mất đi đứa con nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, đi được nửa đường lại chuyện trò bình thường, "Từ Ngôn, nếu như ngươi muốn bái nhập Tiền tông, cơ hội sắp đến rồi. Khi vào tông môn, ngươi có Sở Bạch sư huynh làm chỗ dựa thì chắc hẳn con đường tu hành sẽ được thông suốt thôi."
Trình Dục cũng không rành về tông môn tu hành, nhưng nghe nói về việc tuyển nhận đệ tử tông môn nên cũng nói lại với Từ Ngôn.
Sở Bạch rời đi vội vàng, Từ Ngôn có rất nhiều vấn đề về tình hình tông môn chưa hỏi được, lúc này nghe thấy vậy bèn tỉnh táo tinh thần, hỏi: "Lão nhân gia, Tiền tông ở chỗ nào, khi nào họ nhận người?"
"Cụ thể thế nào lão phu cũng không rõ." Trình Dục cười nói: "Đợi sau khi ngươi trở lại Bàng gia, hỏi nhạc phụ ngươi chẳng phải sẽ rõ sao?"
Từ Ngôn gật đầu. Bàng Hồng Nguyệt rời đi nhưng Bàng Vạn Lý vẫn ở lại, có sẵn nhạc phụ ngu sao không hỏi. Trước kia là tiện nghi nhạc phụ, lần này Bàng Vạn Lý mới đích thực trở thành nhạc phụ của Từ Ngôn rồi.
Thẳng đường về kinh thành, đã qua gần hai tháng từ lúc xuất chinh.
Một trận chiến thành Linh Thủy, mặc dù bên Đại Phổ thương vong vô cùng nghiêm trọng, nhưng Hoàng tộc vẫn tuyên bố đại thắng. Vì vậy tin tức Đại Phổ chiến thắng Man tộc nhưng dòng nước ấm trong ngày mùa đông giá lạnh, quét qua toàn bộ Đại Phổ.
Dân chúng hoan hô, người người phấn khởi, dường như đánh xong trận chiến này Đại Phổ lại trở về thịnh thế. Chẳng qua những điều kia tồn tại như mạch nước ngầm, dân chúng bình thường không ai phát giác được.
Đến kinh thành, Tả tướng giao lại ấn soái, đồng thời đến thỉnh tội với Hoàng đế.
Tổn thất hai ba mươi vạn đại quân, Trình Dục cảm thấy tội mình không thể tha. Nhưng Hoàng đế lại chẳng muốn trách tội, ngược lại còn gia phong thưởng lớn. Có lẽ trong mắt Hoàng đế, nhân mạng căn bản không đáng nói tới. Bất kể dùng thủ đoạn gì, hay chỉ là vận khí, thì Trình Dục cũng đã có công lớn.
Vốn đã chuẩn bị tinh thần từ quan, lại được ban thưởng một đống thứ khiến Tả tướng bất ngờ, không còn cách nào chỉ biết tiếp nhận khen thưởng.
Thừa dịp Hoàng đế cao hứng, Trình Dục đem chuyện Sở Linh Nhi công chúa xuất hiện ở thành Linh Thủy trình bày chi tiết, sau đó nói rõ Từ Ngôn xuất thân từ một thị trấn nhỏ nơi biên giới Lâm Sơn trấn, rồi dùng đầu mình bảo đảm Từ Ngôn là người Đại Phổ.
Nghe nói Sở Linh Nhi bình yên vô sự, được Trấn Sơn vương mang đến tông môn, Hoàng đế Sở Tuyên thở dài một cái.
Kỳ thật căn bản hoàng đế không quan tâm đến việc có giữ được thành Linh Thủy hay không. Mặc dù Man tộc đạp phá biên quan xông vào Đại Phổ thì y cũng không s. Dù sao có cường giả tông môn, Man tộc muốn nuốt hết Đại phổ trước tiên phải đánh bại hết Tiền tông. Sở Tuyên e ngại nhất chính là Hoàng cung của hắn bị Man tộc tập kích rồi rơi vào kết cục diệt môn như hoàng thất Tề quốc.
Ngoài ra, an nguy của Sở Linh Nhi cũng là một chỗ e ngại của Sở Tuyên.
Vì Sở Tuyên rất rõ nếu như Sở Linh Nhi có chuyện gì thì Trấn Sơn vương sẽ nổi điên. Lỡ Sở Linh Nhi mất mạng thật, không khéo vị hoàng đế như y sẽ bị Trấn Sơn vương đánh một trận.
Trong Hoàng cung đang tọa trấn hơn hai vị cường giả chân chính, biết tin Sở Linh Nhi bình yên vô sự, rồi thêm thắng Man tộc, Sở Tuyên cảm thấy cả thiên hạ không còn chuyện gì phiền lòng nữa. Vì vậy nghe thấy Từ Ngôn là người Đại Phổ, lại cứu được công chúa ở thành Linh Thủy, tâm tình đế vương thật tốt, tự mình xách bút soạn một đạo thánh chỉ sửa chữa thân phận cho Từ Ngôn, không chỉ vậy còn phong cho Từ Ngôn làm Thiên Môn hầu.
Thiên Môn hầu từ miệng Sở Tuyên không phải là Thiên Môn tầu Tề Quốc, mà chính là của Đại Phổ.
Nếu như Từ Ngôn đã là người Đại Phổ, như vậy vị trí đó của Tề Quốc cũng không còn ý nghĩa gì. Sở Tuyên cảm kích ân tình Từ Ngôn cứu Sở Linh Nhi, nên giờ chính miệng gia phong. Từ nay về sau thân phận Từ Ngôn với Tề Quốc xem như không còn liên hệ gì nữa.
Lúc đó Từ Ngôn đang trên bảo điện Kim Loan, nghe nói mình còn được phong vị, ngược lại không có cảm giác gì cả. Vô vị tiến lên tạ ơn, đợi đến lúc bãi triều, cũng không để ý những văn võ bá quan đến lôi kéo làm quen, chỉ từ biệt Tả tướng rồi chuẩn bị quay về Bàng Phủ.
Chỉ là một chức Hầu gia mà thôi, Từ Ngôn không thiếu. Hắn còn có thân phận Pháp sư Thái Thanh giáo nữa. Từ khi bị Sở Linh Nhi khoác lên những cái mối quan hệ hỗn loạn nào sư thúc nào là anh rể, Từ Ngôn đối với thân phận trở nên coi thường.
Thân phận càng nhiều càng phiền toái, Từ Ngôn lại ước muốn nhất là được làm dân bình thường không ai làm phiền đến.
Tuy rằng Hầu gia hay Pháp sư là thân phận mà Từ Ngôn hoàn toàn không thích, bất quá những thân phận này có cũng được không có cũng không sao, vứt bỏ hoàn toàn cũng không phải quá khó khăn. Nhưng mà có một thân phận đời này hắn không bỏ được, đó là cô gia Bàng gia.
Vừa mới đi tới cửa vào Bàng phủ, Từ Ngôn đã chứng kiến bên ngoài cửa đầy người, trong cửa lớn lại càng là gà bay chó chạy.