Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 370: Cường viện




Dịch giả: Hoangtruc

Trong lúc đáy lòng Từ Ngôn lưu chuyển sát ý, chiến trường ngoài kia cũng nhuộm đầy lãnh khốc. Thành Linh Thủy hôm nay đã hệt như suy đoán của Từ Ngôn, trở thành nơi đại quân Man tộc tụ tập.

Vô số quái vật lông dài chạy loạn, lại có đầy những thiết kỵ Man tộc như nước lũ công kích ra bên ngoài cửa thành.

Hỏa lực liên miên đã thưa thớt lại, Thần Võ đạn bên Đại Phổ đã sắp dùng hết.

Bên ngoài thành hai trăm dặm đã trở thành chiến trường giao chiến giữa hai quân. Từ lúc bình minh, chiến trường này đã được chuyển ra ngoài thành. Vì ngăn cản Man tộc và đám đại quân xác chết lạnh như băng tuôn từ trong thành ra mà Tả tướng đã hạ một đạo quân lệnh lãnh khốc nhất.

Tử chiến, không lùi!

Thà rằng chết trận bên ngoài thành Linh Thủy, thà rằng toàn quân bị diệt, Trình Dục cũng sẽ không lui về phía sau một bước. Lão đứng bên ngoài soái trướng, đối mặt với đại quân Man tộc phô thiên cái địa, liều chết xông đến, ánh mắt không chút sợ hãi, sống lưng già nua lại càng thẳng tắp.

Một khi thành Linh Thủy mất, Đại Phổ không còn nơi hiểm trở nào để thủ cả.

Hơn hai mươi vạn đại quân bên này đông đúc hơn Man tộc rất nhiều. Thế nhưng đại quân xác chết đáng sợ, thiết kỵ Man tộc hùng mạnh, hơn nữa còn có cự thú từ trong thành lao ra. Thần Võ đạn sắp dùng hết, bên phía quân binh Đại Phổ đã không còn dũng khí đối diện với địch nhân kinh khủng kia nữa.

Đối phương không chỉ vượt trội đám quân binh khuyển mã thông thường của Đại Phổ, mà liên tiếp chứng kiến cảnh tượng quỷ dị không thuộc về giới phàm tục kia lại càng khiến tâm tình đám người đến từ trọng địa kinh sư này run rẩy. Dù có cao thủ tứ đại gia tộc hiệp trợ, nhưng đám linh cầm được thả ra lúc trước cũng đã bị đội quân xác chết không biết đau đớn mệt mỏi bào mòn dần.

Đám cự thú lông dài đã đủ kinh người, thủ đoạn đóng băng cả thành Linh Thủy như thần tích Tiên Phật trong mắt quân binh bình thường. Đáng sợ hơn cả, là đại quân xác chết chém không chết kia có chiến lực kinh người, lại khó giết chết được. Bên phía Đại Phổ, vị cao thủ Trúc Cơ cảnh đầu tiên bỏ mình đã làm cho quân tâm sụp đổ, hoàn toàn chuyển sang tán loạn.

Đại quân tan vỡ đã là điều tất yếu, chẳng qua là thời gian mà thôi…

Nhìn dòng nước lũ sắt thép cuồn cuộn trước mắt, trong lòng Trình Dục nặng nề thở dài một hơi. Lão đã tận lực, nhưng trận chiến này vốn đã không thuộc về phàm nhân rồi.

Dưới chân Trình Dục trống không. Không rõ Tiểu Hắc được Từ Ngôn để lại đã đi đâu mất. Chiến trường đang thê thảm đến vậy, Trình Dục cũng không thể lưu tâm đến một con heo nhỏ. Lão căm giận nhìn đám cường địch đang xung phong liều chết lao ra khỏi thành Linh Thủy, còn con heo Tiểu Hắc kia lại đang đào hang từ một nơi không người dưới chân tường thành.

Nhìn từ xa, Tiểu Hắc như đang ủi vào bức tường. Nhưng đến gần, sẽ thấy nó đang đào một cái hang.

Đuôi nhỏ ngắn ngủn đong đưa.

Tiểu Hắc nho nhỏ dốc sức dùng mũi ngửi ngửi, rồi chọn một nơi bên dưới góc tường, bắt đầu ụt ụt dùng hai chân trước đào hang. Vì vậy, dị tượng heo đào hang đã xuất hiện nơi tường thành hoang vu này.

Chân heo không thường dùng đào hang, nhưng Tiểu Hắc lại đào rất nhanh, cát đất bắn tung tóe. Tiểu Hắc nhanh chóng đào ra một cái hang rất lớn, từ bên ngoài tường thành xuyên thông xuống lòng đất. Không lâu sau, nó đã đào vào trong Linh Thủy thành.

Phần cuối cái hang mà Tiểu Hắc đào thông xuống, là thẳng xuống địa lao nội thành.

Không ai trông thấy Tiểu Hắc cổ quái, chỉ có thể nhìn thấy một con heo chui vào cái hang đất. Mà bên ngoài tường thành cách đó vài dặm cũng không có gì đặc biệt. Ngoại trừ thỉnh thoảng có đất cát từ bên trong bắn ra tung tóe thì chỉ có tiếng heo kêu khò khè sung sướng, như thể nó sắp tìm thấy chủ nhân của mình.

Trên chiến trường, Trình Dục thở dài, đại biểu binh đã bại. Một con cự thú lông dài đã giết chết một con linh cầm của Tiền tông, rồi lao về phía chủ soái lão.

Khi những thi thể chiến sĩ lạnh băng cùng với thiết kỵ Man tộc lao tới gần soái trướng, có lẽ số mệnh Đại Phổ đã chấm dứt, thì một tầng mây đen đông nghịt che kín bầu trời chợt xuất hiện nơi chân trời.

Mây đen không tụ lại một đám, mà là từng đám từng đám riêng rẽ. Nhìn bầu trời lộ ra giữa khe hở những đám mây đen như thể bị rạn nứt, mà bên dưới mây đen, cuồng phong nổi lên.

"Mây?"

Hàng mày kiếm của Trình Dục bị cuồng phong xuất hiện lay động. Lão giả ngẩng đầu nhìn bầu trời, chợt nghi hoặc khó hiểu. Loại dị tượng thế này quả thật chưa từng xuất hiện qua.

Trên tường thành, nhìn thấy áng mây đen kia, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của lão tăng chợt hiện lên thần thái đầy mong đợi. Sau đó lão chậm rãi đi xuống thành, như một làn gió nhẹ, chợt khuất giữa vô số Man tộc.

Thiên tượng cổ quái khiến ác chiến trên chiến trường chợt ngừng lại. Một cao thủ Trúc Cơ cảnh của Tiền tổng ngẩng đầu nhìn xem chuyện gì, sau đó nghi hoặc tự nói: “Đó là…. Pháp khí phi hành, là người từ Tông môn đến!”

Theo tiếng kinh hô của vị cao thủ Trúc Cơ này, mây đen trên đỉnh đầu hạ xuống. Lúc này Trình Dục cũng nhìn ra được manh mối.

Đó không phải là đám mây thật sự, mà là từng chiếc thuyền phi hành cực lớn trên không trung. Chẳng qua lúc nãy bọn họ chỉ nhìn thấy được đáy thuyền mà thôi.

Thuyền, chỉ có thể lướt đi trên sông suối biển cả. Còn nếu thuyền bay trên trời, đó chính là dị bảo của giới tu hành.

"Kim Tiền tông..."

Trình Dục nói nhỏ, lộ ra một tia thê lương cùng bất đắc dĩ, còn có một phần kinh hỉ. Trong lúc lão già đang lẩm bẩm, trái phải con thuyền đang lơ lửng cách mặt đất chừng mấy trượng là từng bóng người lần lượt nhảy xuống. Không chỉ có người, có còn những đạo đạo ánh sáng lấp lánh, là một số người chân đạp trường kiếm, ngự không phi hành.

Hơn mười chiếc thuyền lớn, hơn ngàn bóng người nhảy xuống. Những người này vừa rơi xuống đã cầm trường kiếm sẵn trong tay, linh khí trên thân kiếm bắt đầu khởi động. Trong đó không có võ giả nào cả, tất cả đều là tu hành giả!

Phía trước một con thuyền lớn nhất có một lão giả mặc trường bào vàng nhạt đang ngạo nghễ đứng. Bên cạnh lão là một tấm kính bát quái màu xanh sẫm đang lơ lửng, mặt kính lóe lên từng tia sáng kỳ dị.

“Man tộc Tuyết sơn, Đại Phổ không phải là nơi các ngươi có thể tới được.”

Lão giả không nói lớn, nhưng âm thanh sau khi mở miệng lại như tiếng chuông vang. Lão hừ lạnh một tiếng, quát: “Nếu đã đến đây, thì đều lưu cả lại đi. Đệ tử Sở Hoàng sơn nghe lệnh…”

Tiếng quát nhẹ ầm ầm vang lên đồng loạt từ miệng của hơn ngàn bóng người kia. Lão già trên thuyền tiện tay chỉ về phía thành Linh Thủy, quát: “Giết sạch đám dị tộc kia!”

Trong tiếng quát của lão, cục diện chiến trường đã xoay chuyển ngược lại.

Cao thủ Trúc Cơ lấy ngàn mà tính đột nhiên xuất hiện, đám thiết kỵ Man tộc và quân binh xác chết đã bị chặn đứng ngay trước soái trường. Chiến lực của cao thủ Trúc Cơ lúc này hoàn toàn đáng sợ hơn cao thủ Trúc Cơ trong quân binh rất nhiều, vừa ra tay chính là kiếm pháp. Còn mấy cường nhân chân đạp phi kiếm kia thì vung hai tay lên, trước người ngưng tụ ra lửa cháy, hoặc chớp lóe.

Một con cự thú lông dài xông ra đầu tiên đã lãnh phải mấy quầng lửa cực đại bèn kêu thảm, lùi lại đạp chết cả đám thiết kỵ Man tộc về phía sau. Còn đội quân xác chết không biết đau đớn thì gặp phải sấm sét đuổi giết, ánh sét chợt lóe, thi thể ngã xuống, không thể đứng dậy được nữa.

Trước mặt Trình Dục chính là những thủ đoạn cường đại chân chính của tu hành giả. Những cao thủ Kim Tiền tông này bắt đầu tới gần Linh Thủy thành, cuối cùng bức toàn bộ đám thiết kỵ Man tộc hoàn toàn lùi vào nội thành.

"Đoạt thành!"

Một nam tử trung niên chân đạp phi kiếm gào thét một tiếng, rồi bay thẳng trước nhất vào trong thành. Sau đó, đám cao thủ Hư Đan nhao nhao đánh giết vào Linh Thủy thành. Phía sau đám Man tộc, là mấy ngàn cao thủ Trúc Cơ cảnh như thủy triều tràn vào tòa thành trống rỗng không cửa thành.

Trình Dục với một thân đảm lượng rốt cuộc đã gặp được cường viện chân chính. Mà Từ Ngôn đang nghiến răng nghiến lợi, đang lưỡng lự không rõ có nên hạ thủ hay không.