Dịch giả: Hoangtruc
Từ Ngôn ném mũ sắt đang đội xuống, cởi bỏ thiết giáp ra, trên thân thể hắn hiện lên một tầng chân khí nhàn nhạt.
Dùng chân khí Thiên Tiên Lục mạch vận chuyển quanh thân, hắn có thể chống đỡ giá lạnh được một lúc, nếu không hắn đã sớm đông thành băng đá rồi. Vừa rồi hắn cũng chỉ chạy vài bước, nhưng cũng không cách quá xa đám tuyết.
Mấy bông tuyết kia bao trùm cả lên thi thể của Trần Đô, cho nên những sợi tơ sương kết nối với bông tuyết cũng vì thế mà bị đứt mất.
Nhờ vậy mà nơi sâu trong địa lao này không quá rét lạnh như lúc trước.
Hình ảnh quái dị chỉ nhìn thấy bằng mắt trái khiến Từ Ngôn trầm ngâm không nói gì. Thừa lúc bông tuyết còn bám vào xác chết kia, Từ Ngôn bước vài bước đến gần nhìn kỹ lại.
Bề ngoài mỗi bông tuyết trên người Trần Đô đều sáng lấp lánh. Nếu đến gần, còn có thể nhìn thấy giữa bông tuyết đó lại có màu đen. Toàn bộ bông tuyết nơi đây đều có tâm màu đen như thế cả.
Là tà thuật Man tộc sao…
Bông tuyết thật sự không có chấm đen ở giữa. Cho nên nhìn thấy bông tuyết cổ quái thế này, Từ Ngôn chỉ có thể quy về pháp môn tà ác nào đó mà cường giả Man tộc thi triển ra mà thôi.
Pháp thuật ở giới tu hành thiên biến vạn hóa, Từ Ngôn không nhìn thấy được nhưng từ việc chiến lực Man tộc gia tăng bắt nguồn từ những bông tuyết này, hắn cảm nhận được một điểm đáng sợ khác của Man tộc.
Chẳng những Man tộc có võ dũng hơn người, lực lượng mạnh mẽ, mà còn tồn tại cường nhân không thua gì tu hành giả.
Không chỉ xâm chiếm hơn một nửa quốc gia trong Thiên Nam mười sáu nước, lại có thể một đêm đồ sát sạch sẽ Hoàng thành Tề quốc, xem ra Man tộc không chỉ dựa vào lực lượng cùng võ dũng. Đó là địch nhân khó dây dưa, đến mức tông môn tu hành đều cảm thấy khó giải quyết.
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn không khỏi kinh sợ.
Đám tuyết bị hắn phá hủy, như vậy địch nhân có đến đây xem xét hay không?
Vừa nghĩ tới cường giả Man tộc bố trí ra đụn tuyết cổ quái này, Từ Ngôn cảm thấy sống lưng nổi lên một cơn lạnh lẽo.
Nơi đây không thể ở lâu được, có thể đi sớm thì càng tốt.
Dưới chân hắn là một tầng lưới sắt, cho nên hắn bèn quét mắt nhìn về hắc ám phía sâu trong đó. Sau một khắc, bước chân của hắn nhanh chóng rụt vội về.
Dưới chân có người!
Tuy phía dưới lưới sắt là một vùng đen kịt, nhưng mắt trái hắn vẫn nhìn rõ được bên dưới có nhốt một bóng người nhỏ gầy.
Ngay bên dưới đám tuyết này.
Đây là một địa lao rất đặc thù, có lẽ bên dưới là thủy lao. Cũng may đã lâu chưa có người dùng nên bên dưới không có nước, hố rất sâu, trên cọc gỗ cao trong đó là một người đang bị trói, hai tay dang hai bên như hình một cây thập giá. Người này mặc một bộ đồ chỉ có trong cung đình, đầu rủ thấp xuống không nhìn rõ dung mạo, nhưng cũng có thể mơ hồ nhận ra đây là nữ.
Từ Ngôn ngồi xổm xuống nhìn kỹ vào trong lưới sắt, đối phương còn hít thở, chẳng qua rất yếu ớt.
"Người sống? Làm sao còn không bị chết cóng?"
Quả thật Từ Ngôn cảm thấy khó hiểu. Cái nhiệt độ vừa rồi dù hắn có dùng chân khí Thiên Tiên lục mạch hộ thể cũng cảm giác được kinh mạch lạnh buốt, dù chân khí Thiên Tiên ngũ mạch cũng khó mà dùng được. Vì sao người bên dưới đám tuyết này còn có thể sống sót được?
Là khí tức cực lạnh kia không lọt được vào trong thủy lao, hay là nữ nhân bị trói trên cọc gỗ có năng lực đặc thù?
Quan sát một lát, bản thân Từ Ngôn còn khó bảo toàn nên hắn quyết định không nhiều chuyện thêm nữa. Mặc dù đối phương mặc đồ rất giống cách ăn mặc của hoàng gia Đại Phổ, nhưng nơi đây quá mức hung hiểm, hơn nữa chỉ có một đường ra. Từ Ngôn cảm thấy nguy hiểm đã sắp tiến đến, nếu không nhanh chóng rời đi, chỉ sợ sau đó muốn đi cũng không kịp nữa.
Khi Từ Ngôn vừa có ý định rời đi, thì trên mặt đất đang phát sinh một tràng cảnh vô cùng kinh khủng.
Một tầng băng tuyết dày nửa trượng đang từ bốn phương tám hướng ập đến, chậm rãi phủ kín nơi cố thủ của quân binh Đại Phổ bên thành Tây. Phía trước tầng băng tuyết là một lão giả đầu trọc mặc tăng bào, tầng băng tuyết phía sau lại như là một phần kéo dài của chiếc áo cà sa, nhìn qua vô cùng thần kỳ, cũng vô cùng quỷ dị.
Bên người lão hòa thượng là một cự nhân Man tộc cao đến hai trượng. Cự nhân kia cầm theo đôi chùy sắt, mắt trợn trừng đầy hung thần ác sát.
Quân đội Đại Phổ còn sống đã sớm phát hiện băng tuyết đang cuốn tới. Trình Nghị triệu tập toàn bộ Thần Võ pháo còn sót lại, đã bắt đầu từ đầu con phố mà nhắm bắn thẳng vào bóng người đi từ phía cuối con phố đến.
Bước chân lão hòa thượng vẫn vững vàng, không nhanh không chậm. Trình Nghị híp mắt lại, sau đó đoạt lấy ngọn đuốc mà thân binh cạnh y đang cầm, châm lửa đốt kíp nổ Thần Võ pháo.
Thủ lĩnh hai bên cuối cùng đã gặp mặt nhau nơi con phố trống trải này, sau đó là một trận quyết đấu cá chết lưới rách.
Xoẹt….
Ầm!
Kíp nổ phun lửa, tia sáng đầu tiên phụt ra từ họng pháo. Tướng quân quanh năm tiếp xúc với Thần Võ đạn, tự mình đốt pháo, đạn pháo bay chính xác đến phần cuối con phố. Tuy ngắm trúng mục tiêu, lại không bắn chết được địch nhân.
Thần Võ đạn có uy lực kinh khủng lại bị cự nhân Man tộc đối phương dùng chùy đánh bay đi. Đẩy hướng qua phía một đám dân chúng đang ẩn nấp bên tòa nhà gần đó nổ nát bấy.
Dân chúng trong thành Linh Thủy không nhiều. Trước lúc khai chiến, phần lớn dân chúng bình dân đã bị đại tướng quân trục xuất hết ra ngoài thành. Lúc này chỉ còn sót lại một vài người, chủ yếu là những người già cả, hoặc những kẻ ôm may mắn trong lòng. Bọn hắn cho rằng đi ra ngoài thành không có gì cả, không bằng lưu lại trong thành ổn thỏa hơn.
Dân chúng bị đuổi ra khỏi thành đã tính là thoát được một kiếp. Còn những người tự cho là thông minh thì lại lâm vào tử vong trong tòa thành này.
Một viên Thần Võ đạn không hiệu quả, Trình Nghị lại không kinh hoảng mà liên tiếp đốt thêm hai kíp nổ nữa. Sau tràng nổ mạnh, hai viên Thần Võ đạn lại văng tung tóe, nổ nát hai bên đường.
Đến lúc Trình Nghị định đốt tiếp kíp nổ nữa, lại phát hiện họng pháo chẳng biết lúc nào đã hoàn toàn bị băng tuyết bọc kín lại rồi.
Kíp nổ bị đóng băng, Thần Võ pháo đã hoàn toàn vô dụng. Còn công phu phi thạch thì ngoài Từ Ngôn ra, không ai làm được rồi. Dù có ném ra Thần Võ đạn, không có sức lực gia trì, chắc chắn Thần Võ đạn không phát nổ được.
Trường kiếm trong tay đại tướng quân mãnh liệt vung lên, thẳng tắp chỉ vào đầu con phố đối diện.
Trình Nghị vốn có thể nhờ thủ hạ thân binh cạnh mình hỗ trợ chạy trốn khỏi thành Linh Thủy, nhưng y không đi, càng không nghĩ tới chuyện trốn chạy. Nghênh đón thời khắc quyết chiến sắp tới, vị tướng quân trấn thủ biên cương đã nhiều năm chỉ nhớ tới lời dặn dò ngắn gọn của cha già mình hai mươi năm trước.
“Biên quan phá, tướng quân chết.”
Thành còn người còn, đó là câu nhắc nhở duy nhất của người cha già làm Tả tướng của mình.
Dưới tay Tả tướng không hề có nhân từ. Nhưng cái tên Trình Dục này tất sẽ trở thành trung thần thiên cổ, dù cho lão trung là với ngàn vạn bá tánh.
Vì nước, cũng vì gia phụ, càng là vì giang sơn Đại Phổ, cho dù Đế vương còn đang khiếp đảm thì những dũng giả chân chính này sẽ không lùi về sau một bước. Tướng quân trấn thủ biên quan kiên quyết cùng sống cùng chết cùng tòa thành Linh Thủy. Toàn bộ thân binh sau lưng Trình Nghị cũng rút cương đao ra, đội ngũ mấy vạn người còn sống đang trầm mặc chờ đợi trận chiến cuối cùng kéo đến.
Trong gió tuyết, một con chiến mã bắt đầu lao ra, thiết kỵ Man tộc đã yên lặng phát động công kích.
Gió tuyết cùng với lửa nóng, hai cánh quân xông vào nhau, cùng xuất hiện dưới ánh bình minh.
Bước chân kéo theo gió tuyết dần ngừng lại, hàng mày của tăng nhân già nua khẽ giật giật, đưa mắt nhìn về sau lưng.
“Có người phát hiện ra Tuyết chú…”
Hòa thường cười nhạt, nhìn cự hán bên cạnh phân phó “Đi qua địa lao xem xét, tìm con chuột kiarồi thì giết chết nó.”