Dịch giả: Tí Sún
"Ta không sao..."
Bàng Hồng Nguyệt thều tháp đáp xong lại hỏi tiếp: “Đây là đâu vậy?”
“Đây là Dương gian.” Từ Ngôn dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc trả lời.
Cô gái bị chọc tức đến mức phải nhếch miệng cười, có điều khóe miệng khẽ nhếch lên lại mang theo sự đau đớn. Nhìn qua thì nàng và Từ Ngôn đều bị va đập vào đá nằm dọc hai bên dòng nước khá nặng.
“Đừng nói nữa, nghỉ một chút đi, ta đi xem xung quanh.”
Từ Ngôn đã có thể đi lại rồi. Rời chỗ Bàng Hồng Nguyệt, hắn bắt đầu theo dòng nước đi về hướng sâu bên trong.
Thân bị hãm trong động đá vôi dưới lòng đất cũng không phải chuyện tốt lành gì, rủi như không thấy lối ra sớm, nói không chừng còn có thể gặp những thứ nguy hiểm khác.
Càng đi vào sâu, trong lòng Từ Ngôn càng phát lạnh. Tới khi đến điểm cuối của hang động, hắn không khỏi than một tiếng.
Đường cùng rồi!
Hang động tuy rất lớn nhưng lại không có lối thông ra bên ngoài, theo đó dòng nước ngầm chảy qua động đã trở thành lối ra duy nhất.
Quan sát dòng nước lẫn thế đất có hướng chúc xuống dưới, Từ Ngôn cảm thấy đường ra duy nhất chỉ có thể là bơi ngược dòng trở lại hàn đầm, kế tiếp là từ đó bỏ chạy.
Bơi trong dòng nước ngầm sâu dưới lòng đất cơ bản như đi tìm chết, nhưng nếu cứ xuôi theo dòng mà trôi xuống chỗ sâu hơn dưới đất thì thực sự là chỉ có nước chết.
Càng xuống sâu dưới lòng đất càng nguy hiểm, đó là điều hiển nhiên mà Từ Ngôn hiểu rất rõ.
Không có biện pháp, Từ Ngôn lại lanh quanh đi về. Trên đường, hắn không ngừng quan sát phía đối diện của dòng nước. Vì dòng sông chia hang động làm hai phần nên hắn mới chỉ thăm dò được một nửa, bên này không có nguy hiểm gì nhưng ai biết được bên kia có hung thú nào ẩn nấp hay không chứ.
Cũng may, dù mắt trái còn chút mờ mịt nhưng đủ để hắn nhìn thấy động đá bên kia không có vật sống, hoặc tối thiểu là không thấy dấu vết yêu thú cỡ lớn.
Khi đi được nửa đường, Từ Ngôn dừng bước, đoạn ngồi xổm cạnh bờ sông, chân mày cau lại.
Bên bờ chỉ thấy toàn là những hòn đá nhỏ, xen giữa đó là một vài vật khá kỳ lạ.
Thứ kỳ lạ kia là một loại đá màu nâu đất có kích thước lớn bằng hai lần móng tay, nhìn qua thì khá giống đá vụn. Có điều trong mắt trái của Từ Ngôn thì thấy loại đá nhỏ màu đất này mơ hồ tỏa ra một tia khí tức cổ quái.
Linh khí?
Nghi hoặc trong lòng bỗng trở thành kinh hãi, hắn đưa tay cầm một khối đá nhỏ lên rồi cẩn thận quan sát. Tức thì một cái tên kinh người dần dần hiện lên trong đầu hắn.
Lẽ nào là linh thạch?
Hòn đá tỏa ra linh khí, chẳng lẽ không phải linh thạch sao?
Nhìn bên bờ có không ít loại đá kỳ lạ màu đất này, Từ Ngôn khẽ nhếch môi nở nụ cười ngây ngốc.
Nếu thật sự là linh thạch, hắn chẳng phải sẽ giàu to sao. Nhìn khắp bờ toàn là loại đá này, nếu có thể mang ra ngoài thì đừng nói Ngư Vĩ liên, mua Long Vĩ liên cũng đều đủ nha.
*Ngư Vĩ Liên nghĩa là Sen Đuôi Cá, Long Vĩ Liên nghĩa là Sen Đuôi Rồng.
Rắc!
Nụ cười ngô nghê của hắn vừa xuất hiện chưa được mấy chốc liền bị đông cứng lại. Bởi ở phía đối diện bên kia dòng sông bỗng vang lên một tiếng động rất nhỏ khiến hắn xém chút kinh hãi nhảy dựng cả lên.
Thứ gì đây?
Từ Ngôn cúi người, lặng yên nhìn chằm chằm sang phía bên kia. Tuy sông ngầm không rộng nhưng lại rất tối, mắt phải của hắn cơ bản không nhìn rõ phía đối diện, nên chỉ có thể dựa vào con mắt trái hãy còn mờ mờ.
Tiếng động là từ trong đám đá vụn bờ bên kia truyền ra, có điều là Từ Ngôn tìm thế nào cũng không phát hiện ra thứ gì xuất hiện cả.
Là nước sông cuốn đá đập vào nhau sao?
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn thở một hơi dài toan đứng dậy. Chợt trong mắt hắn lần nữa hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vào lúc này, mắt trái Từ Ngôn vừa vặn thấy một cảnh tượng kỳ quái. Trong đám đá vụn ở bờ bên kia sông ngầm, một khối đá nhỏ màu đất giống hệt như đang thứ gì đó biết bò. Nói vậy bởi trong mắt trái của Từ Ngôn, khối đá nhỏ kia đang không ngừng ngọ nguậy.
Tảng đá không tự chuyển động, động thì chỉ có thể là vật sống!
Đè nén nỗi bất an trong lòng, Từ Ngôn nhìn sang bờ bên kia một lúc lâu, cho tận tới lúc mà cổ hắn muốn dài ra thật mới đại khái định hình thứ ở trên tảng đá kia.
Hẳn là một số con côn trùng như kiến hay sâu nhỏ đang bò lổm ngổm kín cả tảng đá mới khiến cục đá như đang cựa quậy.
Kiến gặm Linh Thạch?
Từ Ngôn cảm thấy da đầu khẽ run lên. Nếu có thể gặm cả đá thì gặm hai người sống thành chết lại càng đơn giản rồi.
Quả nhiên đây chẳng phải nơi tốt lành a…
Mặt mũi tràn đầy vẻ đau khổ, Từ Ngôn không có tâm trạng đi thu nhặt linh thạch. Hắn cực kỳ cẩn thận mang một khối đá đi về chỗ Bàng Hồng Nguyệt đang nghỉ ngơi.
“Đường cụt, chúng ta bị giam ở chỗ này rồi.”
Từ Ngôn ngồi xuống cạnh Bàng Hồng Nguyệt xong nhỏ giọng nói, âm thanh hệt như tiếng muỗi kêu vậy.
Hiện tại Bàng Hồng Nguyệt đã khôi phục lại được không ít, thấy bộ dáng hắn như thế không khỏi nghi hoặc hỏi: “Nếu như bơi xuôi dòng thì có thể nhờ nước cuốn lên mặt đất không?”
“Không thể.”
Từ Ngôn lắc đầu rồi nói tiếp: “Chúng ta sẽ bị đẩy xuống càng sâu hơn, nếu không gặp được hang động nào nữa thì sẽ chết chìm trong nước, cuối cùng bị cuốn ra biển làm mồi cho cá.”
“Ngươi sao thế, sao nói nhỏ vậy?” Bàng Hồng Nguyệt nghi hoặc hỏi.
“Nói nhỏ chút, nơi đây tối như này, đừng có đánh động kéo cô hồn dã quỷ tới.” Từ Ngôn không chỉ nói nhỏ mà giọng điệu còn âm trầm khiến Bàng Hồng Nguyệt nghe liền tái mặt, thân mình không khỏi xích lại gần hắn một chút.
“Hồng Nguyệt, cô từng thấy linh thạch chưa?” Cảm nhận được sự ấm áp từ bên cạnh, Từ Ngôn bèn hỏi.
“Thấy rồi, phụ thân từng dạy ta cách phân biệt linh thạch.”
“Cô xem một chút xem cái này có phải linh thạch không. Ta vừa nhặt về, bên bờ sông còn rất nhiều. ”
“Đây là…” Bàng Hồng Nguyệt nhận khối đá màu đất, khẽ nhíu mày xong lại như có chút nghi hoặc, đáp: “Hình dạng lẫn màu sắc đều rất giống.”
Nói xong, nàng liền từ cái túi để bên thân mình ra một khối ngọc bội. Thấy khối ngọc bội kia, Từ Không không khỏi nhếch môi lên.
Tầm Linh ngọc.
Thì ra đệ tử thiên tài của các thế gia, đại tộc đều được trưởng bối ban cho một miếng Tầm Linh ngọc để đo lường các loại linh thảo, linh thạch. Trong túi Bàng Hồng Nguyệt cũng có một miếng, chỉ là bình thường sẽ không dễ đem ra. Có điều hưng với Từ Ngôn, Tầm Linh Ngọc lại tương đối vô dụng, bởi mắt trái hắn còn tiện dụng hơn Tầm Linh ngọc nhiều.
Miếng ngọc bội nhỏ vừa chạm cục đá màu đất liền phát ánh sáng, tuy vầng sáng không mạnh lắm nhưng cũng đủ giúp Bàng Hồng Nguyệt nhìn kỹ càng không sót chút nào.
"Thật sự là linh thạch?"
Thấy Bàng Hồng Nguyệt lộ vẻ mừng rỡ, Từ Ngôn cũng cảm thấy mình gặp may mắn. Vừa rồi hắn nhìn thấy bên bờ sông có kha khá những cục đá nhỏ loại này.
Trong cái rủi lại có cái may! Đây là điều đầu tiên nảy ra trong đầu Từ Ngôn, nhưng hắn chưa kịp cao hứng thì sắc mặt lại lập tức thay đổi.
Bốp!
Một đòn đánh bay “linh thạch” trong tay Bàng Hồng Nguyệt xong, Từ Ngôn không nói lời nào mà lập tức kéo nàng dậy, theo đó ánh sáng trên khối Tầm Linh Ngọc đẹp đẽ kia cũng dần trở nên mờ tối.
Hành động bất ngờ của Từ Ngôn dọa Bàng Hồng Nguyệt nhảy dựng, nàng đang muốn hỏi lại phát hiện sắc mặt Từ Ngôn trở nên cực kỳ khó coi.
Sở dĩ hắn đánh bay khối linh thạch kia vì đã nhìn thấy được một con kiến lớn màu nâu từ cánh tay Bàng Hồng Nguyệt lẳng lặng bò lên khối linh thạch.
“Linh thạch dụ kiến đến sao?” Từ Ngôn nhỏ giọng hỏi.
Bàng Hồng Nguyệt ngu ngơ lắc đầu. Nàng trước giờ chưa từng nghe nói rằng linh thạch có thể thu hút kiến.
“Nơi này không phải chỗ an lành gì mà. Hẳn là một ổ kiến.” Từ Ngôn nghiêm giọng nói.
“Vừa rồi ta thấy ở bờ bên kia có một ít kiến nằm trên loại linh thạch này, vốn tưởng bên này không có. Nhưng lúc ngươi dùng Tầm Linh ngọc xem linh thạch, có một con kiến leo lên đó.”
“Kiến?” Bàng Hồng Nguyệt mặt mũi biến đổi xong nhỏ giọng tiếp: “Chẳng lẽ là yêu vật?”
Nếu loại kiến này là yêu vật, vậy thì hai người đừng mong sống chứ khỏi nghĩ tới linh thạch này nọ. Lý do đơn giản là nơi đây tuyệt không chỉ có mình con kiến kia mà còn cả đàn cả lũ nữa.
"Hẳn không phải là yêu vật."
Từ Ngôn nhíu mày đáp. Hắn vừa mới quan sát con kiến kia, không thấy có chút yêu khí nào trên người nó cả.
Tuy không phải Yêu vật nhưng loại kiến quái dị này cũng không phải đồ chơi, linh thạch còn bị nó ăn, đủ biết miệng lũ kiến này tốt đến mức độ nào.
Vốn cứ nghĩ ở bên này động không có loại kiến quái lạ kia, cho tới khi thấy con kia đầu tiên xuất hiện trên linh thạch, hắn cảm giác tình cảnh hiện tại của mình và Bàng Hồng Nguyệt thực sự nguy hiểm rồi.