Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 255: Phép công xử việc công




Dịch giả: Hoangtruc

Nghe nói có Tả tướng đến, Bàng Vạn Lý không dám lãnh đạm, vội vàng đi ra ngoài đón. Lê Cảnh Điền cũng không khỏi đứng dậy đợi chờ.

Tả tướng đương triều, dù không có võ nghệ nhưng lại đứng đầu võ tướng, chưởng quản điều khiển toàn bộ binh lực của quốc gia. Loại chức quan to trong triều này, đến cả tứ đại gia chủ cũng không dám coi thường.

Ngồi xuống thư phòng, không đợi Bàng Vạn Lý nói chuyện, Trình Dục đã cúi đầu thi lễ thật sâu với lão: “Lần này lão phu đến đây, là đến xin lỗi Bàng gia chủ.”

“Thỉnh đại nhân đừng như vậy, Vạn Lý không thể nhận được.” Bàng Vạn Lý vội vàng nâng đối phương dậy.

“Lần này nhân thủ tiêu cục Bàng gia hao tổn và tổn thất, phủ Tả tướng cũng phải gánh chịu. Là do lão phu tự tiện chủ trương, mong rằng Bàng gia chủ chớ trách tội.” Trình Dục nói mấy lời này, Lê Cảnh Điền bên cạnh không hiểu nhưng Bàng Vạn Lý được con gái kể lại mọi chuyện nên lão cũng không kinh hãi.

“Tả tướng đại nhân có lẽ có mối khổ tâm mới vậy. Chẳng qua có việc ta không nghĩ ra, là vì sao đại nhân không báo trước cho Bàng mỗ biết, những quân giới kia không phải là Thần Võ pháo, mà là một đoàn xe đá xanh đây?” Bàng Vạn Lý nhíu mày hỏi, trong giọng nói còn pha theo tức giận.

Tiêu đội bị cướp, tiêu sư Bàng gia thương vong vô cùng nghiêm trọng. Từ khi nghe Bàng Hồng Nguyệt kể lại chuyện bị cướp tiêu, Bàng Vạn Lý vẫn luôn kiềm nén lửa giận. Lão vẫn luôn đợi, đợi phủ Tả tướng cho Bàng gia một cái công đạo.

“Chỉ vì thanh quân trắc *!” Trình Dục ngưng trọng nói ra.

(*Thanh trừ kẻ gian, tặc thần cạnh vua.)

Một câu thanh quân trắc, Bàng Vạn Lý trầm mặc không nói, Lê Cảnh Điền cũng lâm vào trầm tư.Tả Hữu hai tướng nếu kết hợp, theo lý dù còn gian thần ngáng đường cũng không cản được thế hai vị thừa tướng. Khiến Trình Dục làm ra hạ sách này, qua mặt cả Bàng gia, có thể thấy đối thủ của Trình Dục quyết không đơn giản.

Có thể chống lại Tả tướng trong triều đình hiện này, e là chỉ có vị quốc sư kia mà thôi.

Trầm ngâm sau nửa ngày, Bàng Vạn Lý thở dài, nói: “Nỗi khổ tâm của đại nhân, Vạn Lý đã biết. Có thể ra sức vì triều đình, tiêu sư đã chết kia, coi như đã đóng góp chút công sức.”

Cuốn vào cuộc đấu tranh của Tả tướng và quốc sư, Bàng Vạn Lý không biết làm thế nào cho phải, chỉ cười khổ đứng dậy cáo từ. Còn có hai nhà Hứa Vạn đang hùng hổ chờ đợi bên kia.

Bàng Vạn Lý đứng dậy, Lê Cảnh Điền lại không động. Lão như có điều suy nghĩ, trầm ngâm rồi nhìn về phía Trình Dục hỏi: “Tả tướng đại nhân, hôm nay Thiên Môn hầu đã chọc đến việc quan, theo đại nhân nhìn nhận, thì Vạn Lý nên xử lý việc này thế nào đây?”

Lê Cảnh Điền hỏi thăm, trong lòng Bàng Vạn Lý cũng khẽ động.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, lão trẻ hơn gia chủ Lê gia hai mươi tuổi, cho nên phần tùy cơ ứng biến này thật sự hoàn toàn khó đuổi kịp gia chủ Lê gia.

Nếu Tả tướng đã đến, tất nhiên Bàng gia nên chuyển phần phiền toái của Từ Ngôn cho triều đình. Ít nhất cũng phải kéo được Tả tướng xuống nước theo mới được, dù sao người ta vừa bẫy cả tiêu đội Bàng gia xong, Bàng gia sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.

“Tất nhiên là dùng phép công xử việc công rồi.” Trình Dục nhìn Lê Cảnh Điền, nói: “Theo luật pháp Đại Phổ ta, đánh người xử tội gì thì cứ quy theo luật mà định tội. Trước kia Thiên Môn hầu đã bị giải về Thiên lao rồi, vì việc này Hình bộ phải đau não cân nhắc rất nhiều. Bởi Đại Phổ ta từ thời khai quốc đến nay, vẫn chưa từng gặp qua chuyện Hầu gia nước khác đánh thần dân Đại Phổ, nên từ trên xuống dưới ở Hình Bộ cùng với Đại Lý Tự nhiều ngày nghiên cứu, rốt cuộc mới định được mức án.”

Một phen giọng quan của Trình Dục khiến Bàng Vạn Lý là Lê Cảnh Điền như thể nhìn thấy mây mù dày đặc. Luận tu vi, bọn họ một tay cũng đủ bóp chết vị Tả tướng trước mặt. Nhưng bàn về công phu mồm mép, mười tên gia chủ cộng lại cũng không đấu nổi một mình Tả tướng đương triều.

"Cuối cùng Đại Lý Tự định Từ Ngôn tội gì?" Bàng Vạn Lý hỏi, Lê Cảnh Điền cũng ở một bên nghe.

“Vì thể hiện sự thân thiện của Đại Phổ ta, lần này Hầu gia Tề quốc đánh người, Đại Lý Tự định tội bắt giam Thiên Môn hầu bảy ngày."

Trình Dục nói xong, hai vị gia chủ đều muốn choáng váng. Phế bỏ người ta, mà chỉ bị xử giam bảy ngày là xong chuyện? Thật đúng là lộ rõ Đại Phổ thân thiện a, ai bảo Từ Ngôn người ta là Hầu Gia Tề quốc chứ.

“Nếu Đại Lý Tự đã định tội, đại nhân có thể công bố một chút phần định tội này trước mặt Hứa gia được không?" Bàng Vạn Lý cũng không ngốc, có thể kéo lấy một viện thủ cũng tính là thêm một người.

"Đương nhiên có thể." Trình Dục thống khoái gật đầu đáp ứng.

Hứa gia có thể đến hưng sư vấn tội sớm như vậy, nói rõ thái giám truyền chỉ đã bị giữ lại ở Hứa gia rồi.

Trình Dục cũng không ngại làm cho xong mọi chuyện, dù gì lão cũng vì an nguy của Từ Ngôn mà đến. Chẳng qua giao dịch giữa Tả tướng và Thái Thanh giáo đến Hoàng đế cũng không biết được. Cho nên ngoại trừ nói cho Từ Ngôn, thì những người khác cũng không được biết.

Đã có Tả tướng hỗ trợ, Bàng Vạn Lý cảm thấy nhẹ nhõm thêm vài phần, cùng Trình Dục và Lê Cảnh Điền đi tới đại sảnh. Chưa bước vào, đã nhìn thấy một người quấn băng vải trắng toàn thân, bộ dáng hấp hối. Xem ra Hứa Kính Chi bị thương rất nặng, loại thương thế sắp chết này không có nửa năm, một năm tĩnh dưỡng thì đừng mơ khỏi hẳn.

Quả thật Hứa Kính Chi sắp chết. Không phải người, mà là tâm chết. Nếu đám người Bàng Vạn Lý và Tả tướng biết Từ Ngôn đã đút cho vị này một hạt Trúc Cơ đan, chỉ sợ đám lão đạo chưởng quản một phương này cũng run rẩy.

Giết người không phải điểm mạnh của Từ Ngôn. Chỗ đáng sợ nhất của hắn, đó là lừa người, hơn nữa là lừa cho người phải chết trong bẫy rập.

Trong đại sảnh, mặt mày hai nhà Hứa Vạn trầm như nước, cao thủ hai nhà đều bừng bừng một mặt giận dữ. Nhìn Bàng Vạn Lý đi đến, Hứa Chí Khanh vỗ mạnh xuống bàn một cái, đang muốn chất vấn lấy.

Không khí đầy mùi giương cung bạt kiếm, chợt có câu hát đồng dao trong trẻo từ ngoài cửa sổ vọng đến.

“Thành Tây có miếu Thành Hoàng.

Trong miếu có một Thành Hoàng gia.

Ngày ngày cửa mở bốn phương mừng.

Tối đến cửa đóng quỷ thần nghỉ.

Thành Hoàng gia,

Ba cái bánh bao ăn không đủ no,

Chín cái bánh hoa quế ngọt lại không nhân,

Tám đồng tiền xâu thành chuỗi,

Một chén rượu bể làm nên…”


Trong tiếng đồng dao ngân vang, một vị quái nhân áo trắng từ bên ngoài cửa vọt vào. Người này bước từng bước vọt vào, một thân áo choàng trắng, tóc tai bù xù, nhìn qua không khác gì đang lướt đi. Mà phần mặt mũi đầy máu, hai hàng huyết lệ kia cũng đủ khiến người ta nổi da gà rồi.

Quái nhân áo trắng vừa bay vào, toàn bộ mọi người trong đại sảnh chợt kinh hoảng. Không chỉ có hai nhà Hứa Vạn, mà Bàng Vạn Lý cũng lắp bắp kinh hãi, còn cho là mình nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.

“Hứa Kính Chi…ta chết thật thê thảm a…”

Kẻ mặc áo trắng phiêu phiêu đứng trước mặt Hứa Kính Chi, hung dữ nhìn chằm chằm gã, âm thanh chói tai mà ai oán: “Ngươi chẳng những hại chết ta, còn muốn hại chết Hồng Nguyệt. Ngươi quên lúc bé chúng ta còn cùng nhau đến miếu Thành Hoàng chơi đùa sao? Ta nằm trong miếu một năm rồi, sao ngươi còn chưa đi theo phụng bồi ta.”

Một câu khi bé thường hay đến miếu Thành Hoàng đã khơi lên sợ hãi vùi sâu nơi đáy lòng Hứa Kính Chi. Lúc bé quả thật hắn thường cùng đám bạn nối khố đến miếu Thành Hoàng phía Tây thành chơi. Mà năm ngoái, cũng chính tay hắn đánh chết hảo hữu của mình tại miếu Thành Hoàng, chôn sâu dưới đất.

Một người có thần trí có hạn, trải qua lần biến cố trước đó, Hứa Kính Chi chẳng những bị người làm bị thương nặng, còn ăn phải Trúc Cơ đan khiến tâm như tro tàn. Cả thể xác và tinh thần đều bị trọng thương, cho tới giờ tinh thần gã vẫn còn hốt hoảng. Cho nên trước mặt đột ngột xuất hiện ác quỷ, coi như đã đánh tan tia thần trí cuối cùng của gã thành mây khói.

Đã không thể nào chịu đựng thêm thống khổ nữa, Hứa Kính Chi như dã lang gào thét lớn: “Lê Dịch Tiên ngươi đi chết đi! Ta muốn nghiền xương cốt ngươi thành tro! Ta muốn cho cả Từ Ngôn và ngươi cùng xuống địa ngục, cùng chôn các ngươi ở miếu thành hoàng! A!!!"

Hứa Kính Chi sụp đổ, cuối cùng đã lộ ra chân tướng. Quái nhân áo trắng trước mặt gã nhếch miệng cười lạnh nhìn vị thiếu gia Hứa gia này. Lê Cảnh Điền bên cạnh cũng vọt tới, một phát nhấc Hứa Kính Chi lên.