Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 241: Tả tướng thỏa hiệp




Dịch giả: Hoangtruc

Lúc Từ Ngôn hoàn toàn lâm vào hôn mê thì phía xa ngoài ngàn dặm, trận chém giết cũng đến giai đoạn cuối cùng.

Cục diện khiến tiêu đội Bàng gia phải tuyệt vọng, trong khoảnh khắc đã thay đổi. Đám Trục Vân vệ vốn tan rã, đã rất thành công sắm vai heo ăn hổ. Những tinh binh Đại Phổ có truyền thuyết không thua kém gì Phi Long quân của Tề quốc đã thể hiện ra chiến lực khiến người người khiếp sợ.

Sáu bảy cao thủ Trúc Cơ cảnh hiện thân, toàn bộ hơn hai ngàn người cướp tiêu đã bị vây chết nơi thôn trấn nhỏ. Mà ba cường nhân Trúc Cơ cảnh vây giết Lâm Trung Nghĩa cũng bị Trục Vân vệ đánh lui, một người bị trọng thương, hai người còn lại chạy trốn khỏi vòng vây.

Bàng Hồng Nguyệt một thân đầy vết màu, si ngốc nhìn chiến trường trải đầy thi thể. Tiêu đội Bàng gia có gần ngàn người, nay người sống chỉ còn không tới ba trăm.

Hóa ra, hết thảy đều là ngụy trang. Những món lợi khí cần áp tải kia lại biến thành xe xe đá xanh.

Đám người áo đen cướp tiêu bị Trục Vân vệ đồ sát, nhanh chóng bị diệt gọn. Ngoài những cao thủ Trúc Cơ chạy thoát, thì Trục Vân vệ bắt sống được hơn trăm tên. Bằng đấy nhân chứng sống tất có chỗ trọng dụng, cần áp giải về kinh thành giao cho Tả tướng.

Lâm Trung Nghĩa bị mất cánh tay, nhìn núi thây biển máu thê thảm trước mặt đành bất đắc dĩ cười khổ.

Lúc trước y còn kinh ngạc chiến lực không chịu nổi một kích của Trục Vân vệ, không nghĩ tới chẳng qua tiêu đội y áp tải chỉ là mồi câu. Nếu cá lớn đã mắc câu, mồi câu coi như cũng hoàn thành sứ mạng.

Mang theo đám tiêu sư Bàng gia còn sống, Lâm Trung Nghĩa không nói một lời trở lại kinh thành.

Không cần phải đi Linh Thủy thành nữa, chẳng lẽ áp tải một đống đá xanh đến Linh Thủy thành để xây tường hay sao?

“Chuyện này sẽ có người làm rõ cho Bàng gia.”

Một vị thiên tướng Trục Vân vệ nhìn đám người Bàng gia đi xa, cao giọng hô một câu. Sau đó kiểm kê thương vong, áp giải tù binh, lượn quanh đường núi, cũng chạy về Kinh Thành.

“Lâm thúc, ta cần phải đi trước đây.”

Trên đường trở về, Bàng Hồng Nguyệt trầm mặc nửa ngày rồi lau vết máu trên mặt. Tràng cảnh bi tráng lúc trước bị nữ hài kiên cường áp chặt xuống đáy lòng. Nàng cần phải nhanh chóng trở lại Bàng gia, ngoại trừ báo tin cho phụ thân biết biến cố lần này, còn có thêm phần lo lắng khác.

Nàng lo lắng cho Từ Ngôn đấy.

"Đi đi nha đầu, trên đường nhớ cẩn thận."

Lâm Trung Nghĩa được băng bó sơ qua, uống thuốc trị thương của tu hành giả, đã không đáng ngại nữa. Chỉ thiếu mất một cánh tay, phàm phu tục tử sẽ không chết chứ đừng nói đến tu hành giả.

Bàng Hồng Nguyệt khẽ gật đầu.

Đưa mắt nhìn tiêu sư Bàng gia còn sống sót, nàng cắn răng ngà, đánh ngựa đi mất.

Lúc đi mất đến bảy ngày, là vì tiêu đội áp tải hàng, lại không đi đêm nên không đi nhanh được. Lúc này Bàng Hồng Nguyệt một mình cưỡi ngựa, lại là bảo mã, nếu đi gấp trong đêm thì chỉ cần hơn hai ngày đã đủ về đến kinh thành rồi.

Nữ hài còn trẻ, mang theo một thân đầy vết máu, mệt mỏi cưỡi ngựa phóng như bay trên đường trở về. Cho dù vừa trải qua kiếp nạn, đáy lòng Bàng Hồng Nguyệt vẫn thầm cầu nguyện cho Từ Ngôn không gặp phải chuyện không may gì.

Có lẽ lời cầu nguyện của nữ hài được Thần Phật nghe được, nên không lâu sau, Từ Ngôn trong Thiên lao cũng tỉnh táo trở lại.

Hai lần độc phát khiến Từ Ngôn cạn kiệt sức lực rồi. Dù vậy hắn mở hai mắt ra, tuy vô thần nhưng vẫn lộ ra tử khí âm trầm.

"Thanh Vũ..."

Khóe miệng khô khốc chậm rãi thốt ra một cái tên. Từ Ngôn lẩm bẩm mấy lời này không nghe ra buồn vui, chỉ có sát ý khiến người người đều hít thở không thông.

Tuy ngất đi, Từ Ngôn vẫn nhớ rõ có người nhẹ nhàng vỗ về mình. Cái loại cảm giác ôn nhu, đầy âm trầm nổi bật trong lúc kịch độc phát tác kia.

Tưởng tượng thấy Thanh Vũ khẽ vuốt ve chính mình, đồng thời nhìn mình trong lúc độc phát đầy thống khổ như đang thưởng thức cảnh đẹp, đáy lòng Từ Ngôn dâng lên một cỗ run rẩy không hiểu được.

Người bình thường tuyệt đối không có cái ham mê như thế. Chỉ có những kẻ tâm lý vặn vẹo mới ưa thích nhìn người khác giãy giụa sắp chết.

"Nguyên lai, ngươi thích nhìn bộ dạng giãy giụa sắp chết của ta a, ha ha ha ha..."

Đôi mắt vô thần chậm rãi trở nên đầy lạnh lùng, Từ Ngôn đang cười, nụ cười lạnh lẽo hơn cả đầm băng.

“Sẽ để cho người nhìn đủ….nhất định sẽ để cho người nhìn đủ.”

Khớp xương rắc rắc giòn vang từ trong phòng giam yên lặng truyền tới, như ác quỷ từ trong Địa Phủ dần mở ra nanh vuốt sắc bén của mình.

Độc phát sớm hơn, không có giải dược, thậm chí không có lấy một hạt Hành Khí đan chứa độc dược Ô Anh thảo, Từ Ngôn đã cảm nhận được tuyệt vọng. Đồng thời ác quỷ trong lòng hắn cũng được triệt để phóng thích ra ngoài, chờ đợi cắn người.

Bàng Thiếu Vĩ rời khỏi Thiên lao, trải qua một ngày bôn ba, thẳng đến đêm, mới được diện kiến Tả tướng.

Tể tướng Đại Phổ không phải nói gặp là gặp được dễ dàng. Nếu Bàng Vạn Lý có lẽ còn dễ chút, chứ mặt mũi con trai trưởng Bàng gia Bàng Thiếu Vĩ cũng không tính là đủ lớn.

Cũng may, bận rộn một ngày, cuối cùng Tả tướng cũng đã tiếp kiến Bàng Thiếu Vĩ. Nghe nói là Từ Ngôn muốn gặp mình, Trình Dục có chút kinh ngạc.

Trong Thiên lao cũng sống tốt đấy chứ, chẳng lẽ Từ Ngôn không chịu nổi kham khổ, muốn sớm rời khỏi đó?

Lão nhân mang theo một tia nghi hoặc, gật đầu với Bàng Thiếu Vĩ tỏ vẻ mình biết rồi. Còn Bàng Thiếu Vĩ thở nhẹ một hơi, cáo từ rời khỏi phủ Tả tướng.

Trình Dục không lập tức đi gặp Từ Ngôn ngay, bởi vì một vị khách nhân trọng yếu còn chưa tới đây.

Giao phong vài ngày, Trình Dục phát giác trở ngại bảo vệ Từ Ngôn càng lúc càng lớn. Có quốc sư xen vào, Hoàng đế hôm nay căn bản tả hữu bất định, cuối cùng lại cho thấy khó mà bảo vệ Từ Ngôn an toàn được.

Tân đế không quyết đoán được như Tiên hoàng, Hoàng đế trẻ tuổi thường do dự khi xử lý mọi chuyện, nếu trọng thần góp lời phần lớn đều có thể thay đổi ước nguyện ban đầu của Hoàng đế, thậm chí có thể thay đổi cả ý chí của người. Trình Dục lão là trọng thần, nhưng chỉ sợ địa vị quốc sư trong lòng Hoàng đế còn trọng yếu hơn vài phần.

Nếu không phải bản tính Lưu Y Thủ quá mức cổ quái, kỳ thật Trình Dục rất muốn tìm ngưởi bạn cũ kia nhờ hỗ trợ. Chỉ cần Từ Ngôn trốn sau lưng Lưu Y Thủ, Hứa gia có phẫn hận như thế nào cũng không thể làm gì được Từ Ngôn cả.

Đáng tiếc, Từ Ngôn vào Thiên lao thì hôm sau Lưu Y Thủ đã bỏ đi. Hơn nữa hành tung vị Họa Thánh kia mờ mịt, rất khó tìm được, làm người lại cổ quái đến cực điểm, kỳ thật nhờ lão cũng không đáng tin cậy.

Trình Dục bất đắc dĩ, quốc sư từng bước ép sát. Bắt đầu chỉ ngăn trở Tả tướng, càng về sau lại đồng ý với Hứa gia phế bỏ kinh mạch của Từ Ngôn. Quốc sư là nhìn ra chút ít liên quan bí mật giữa Từ Ngôn và Tả tướng, nếu không một vị Tả tướng đương triều sao cứ phải nhiều lần góp lời bảo vệ một con tin Tề quốc trước Hoàng đế như vậy?

Quốc sư nhìn ra Trình Dục dụng ý, Trình Dục cũng nhìn ra quốc sư ý định. Vì vậy Trình Dục đành bất đắc dĩ trao đổi với quốc sư nói lý một phen. Nếu cứ vậy xuống nước, thì lại biến khéo thành vụng, chỉ sợ không bảo vệ được Từ Ngôn, thậm chí còn vô duyên cớ đưa tới cho hắn một vị kẻ thù là quốc sư nhìn chằm chằm vào.

Đêm đã khuya, phủ Tả tướng có người tới thăm, mãi đến tảng sáng, cuộc giao dịch ngầm mới được hai vị trọng thần đương triều hoàn thành xong.

Quốc sư cảm thấy mỹ mãn, nhận được thỏa hiệp của Tả tướng về việc xây dựng Ngọc Long đạo tràng. Còn Tả tướng đạt được thỏa hiệp đó đổi lấy viện thủ toàn lực của kẻ thù chính trị, lấy được hứa hẹn của quốc sư. Thái Thanh giáo sẽ thu nhận thêm một vị hộ giáo Pháp sư thứ tư, chính là Thiên Môn hầu Tề quốc.