Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 227: Ngươi được lợi rồi!




Dịch giả: Hoangtruc

Cử động của Từ Ngôn khiến Hứa Kính Chi bắt đầu kinh nghi. Sau đó vị Hứa thiếu gia này nhìn thấy đối phương đổ bình sứ ra một hạt đan dược nho nhỏ, nâng trong tay tựa như bảo bối, nụ cười càng thêm chất phác.

Cầm đan dược lên, Từ Ngôn chậm rãi nói: “Nếu Hứa thiếu gia đã sắp phá vỡ Lục mạch, ta đành đại phát thiện tâm vậy. Giúp ngươi sớm trở thành tu hành giả.”

Nụ cười tươi chất phác dần biến thành lạnh như băng, Từ Ngôn bóp lấy miệng Hứa Kính Chi, lạnh giọng nói: “Đây là Trúc Cơ đan mà ta trân quý nhiều năm qua, hôm nay xem như ngươi chiếm được tiện nghi rồi!”

Một câu Trúc Cơ đan khiến Hứa Kính Chi cả kinh, hồn phi phách tán, giãy dụa muốn thoát khỏi Từ Ngôn. Đáng tiếc toàn thân gã đau nhức, căn bản không có sức làm gì.

Trúc Cơ đan quả thực là đồ tốt. Với một võ giả Tiên Thiên tam mạch chậm chạp không cách nào phá vỡ được mạch thứ tư, Trúc Cơ đan có thể đưa bọn họ sải bước vào hàng ngũ tu hành giả, trở thành một tồn tại cường đại vượt qua võ giả. Nhưng đối với võ giả Tiên Thiên sắp phá vỡ Lục mạch mà nói, đó chính là độc dược đáng sợ nhất trên thế gian!

Hứa Kính Chi sẽ nhanh chóng trở thành tu hành giả, hơn nữa còn là tu hành giả phá vỡ Lục mạch. Loại thiên phú này sẽ được tông môn coi là thiên tài chân chính, được tông môn tu hành dốc toàn lực bồi dưỡng. Dùng Trúc Cơ đan có thể phá vỡ ba mạch phía sau, tiến vào tông môn không khó, nhưng gần như khó mà lấy được sự coi trọng của tông môn.

Còn mấy tháng nữa Hứa Kính Chi sẽ phá được một mạch cuối cùng nữa, do đó nếu nuốt phải Trúc Cơ đan, công sức gã phá vỡ Tứ mạch và Ngũ mạch coi như vô dụng.

Đối diện với độc dược ác độc nhất thế gian, sắc mặt Hứa Kính Chi tái mét, không giãy dụa còn được, càng giãy dụa thì hạt đan dược càng cách gã gần hơn. Đến khi gã định chửi Từ Ngôn âm hiểm, thì Từ Ngôn đã nhét thẳng hạt Trúc Cơ đan này vào miệng gã.

Hai tay bóp lấy miệng Hứa Kính Chi, bộ dạng cười lạnh lúc này của Từ Ngôn không khác gì ác quỷ. Hai mắt Hứa Kính Chi đã không còn thần thái gì, hận ý đối với Từ Ngôn dường như cũng biến mất không còn gì cả.

Linh đan vào miệng đã hòa tan mất, Hứa Kính Chi không thể phun ra được nữa.

Nuốt Trúc Cơ đan không lập tức trở thành tu hành giả. Phần dược hiệu này giúp gã ngưng tụ ra linh khí trong vài ngày tới, nếu ngưng khí thất bại, trong vòng một năm nữa không cách nào ngưng luyện thành linh khí được.

Mục đích của Từ Ngôn từ bỏ Trúc Cơ đan, không chỉ phế đi cơ hội thành tông sư của Hứa Kính Chi, hơn nữa thương thế của đối phương như vậy chắc chắn không có khả năng vài ngày sau tiến lên cảnh giới tu hành giả được. Về phần một năm sau Hứa Kính Chi có thể ngưng tụ linh khí trở thành tu hành giả hay không thì hắn không để tâm. Bởi vì chỉ cần hắn không chết, cuối năm có thể phá vỡ được mạch thứ sáu rồi.

Chặt đứt hi vọng trở thành tông sư, cộng thêm kéo dài thời gian trở thành tu hành giả của đối phương lên một năm, coi như Từ Ngôn giao ra Trúc Cơ đan này không tính là thiệt thòi.

Hứa Kính Chi trọng thương, lại cảm nhận được Trúc Cơ đan tan rã, gã hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhiều năm luyện tập đã trở nên uổng phí, sắp đạt đến cảnh giới tông sư lại bị một hạt Trúc Cơ đan nho nhỏ vĩnh viễn chặn đứng. Lúc này gã đã không muốn giết chết Từ Ngôn nữa, mà muốn ăn tươi nuốt sống hắn!

Hứa thiếu gia với ánh mắt chết lặng, không động đậy, như thể một xác chết, bị kéo lê lắc lư trong rừng. Bước chân Từ Ngôn vững vàng, ánh mắt còn mang theo vẻ kiệt ngạo.

Sát tâm của Hứa gia đã chọc giận tới Từ Ngôn. Bàng Hồng Nguyệt gặp nạn càng làm cho cho đầu ác quỷ trong bóng tối vươn nanh vuốt sắc bén ra.

Bước chân thiếu niên không ngừng lại, vẫn bước về phía kinh thành trước mặt. Bàng Hồng Nguyệt lo lắng lại khiến Từ Ngôn cảm nhận được chút ấm áp, nhưng lại khác hẳn cảm giác mong nhớ thấp thỏm với Tam tỷ. Hắn không hiểu cái cảm giác nhộn nhạo ấm áp trong lòng là gì, chẳng qua hắn không muốn nữ hài ngây ngốc kia gặp phải nguy hiểm.

Từ Ngôn đã quyết định trở về kinh thành. Không phải hắn không nghĩ tới chuyện bỏ đi, nhưng có kịch độc trong cơ thể, có khoan dung của Bàng gia, có ánh mắt lo lắng của Bàng Hồng Nguyệt … đủ mọi chuyện trải qua đã biến thành một sợi dây thừng chắc chắn, buộc cứng hắn lại.

Mưa càng lúc càng nhỏ. Xa xa, thành trì to lớn như con hung thú thời hoang cổ, sừng sừng bên dưới tầng mây đen.

Quay về Bàng gia?

Từ Ngôn lắc đầu.

Hắn không thể quay về Bàng gia, bởi vì hành hạ Hứa Kính Chi thế này sẽ phải nhận lấy lửa giận của Hứa gia. Một trận đánh nháo ngoài trường đấu đã khiến Hứa gia thừa cơ muốn phế bỏ kinh mạch của hắn. Hắn tin rằng nếu Hứa Chí Khanh nhìn thấy bộ dáng Hứa Kính Chi lúc này, chắc chắn Bàng Vạn Lý cũng không thể ngăn cản Hứa gia báo thù được.

Thầm thở dài trong lòng, rốt cuộc Từ Ngôn cũng cảm nhận được thân phận con tin lẻ loi, không người trợ giúp.

Từ Ngôn chắc chắn mình không chết vì là con tin, còn hoàng thất Phổ quốc, Hứa Chí Khanh không dám đánh chết hắn. Nhưng một khi bị Hứa gia phế bỏ kinh mạch, dù Từ Ngôn có giải độc được thì cả đời này cũng vẫn bị Trác Thiên Ưng nắm chặt trong lòng bàn tay.

Kẻ thù nhiều quá a…

Cười khổ một tiếng, Từ Ngôn nhìn kinh thành càng lúc càng gần. Đột nhiên, lòng hắn khẽ động.

Hắn có thân phận con tin, lại không phải không có chỗ dựa. Ít nhất khi kẻ thù đuổi giết, hắn còn có một chỗ nương náu không gì sánh được.

Vừa nghĩ ra kế, đồng tử Từ Ngôn đột nhiên co rút lại.

Trong rừng cây cách đó không xa, một bóng đen nhanh chóng lao đến, dưới chân sinh gió, tốc độ cực nhanh.

Từ Ngôn sớm thấy được đối phương, còn người ta vừa phi đến sát cạnh hắn mới nhìn thấy Từ Ngôn.

Đó là một kẻ mặc đồ đen che mặt, chỉ lộ đôi mắt. Ánh mắt còn hiện rõ kinh ngạc. Khi nhìn thấy trước mặt chỉ là một thiếu niên kéo theo một thứ như thi thể người, gã bèn vung đao bổ tới.

Cao thủ Hứa gia?

Đáy lòng Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, Phong Ngọc đao đồng thời chém ra, hòn đá trong tay áo cũng rít lên tiếng gió rồi vọt ra ngoài. Nếu có chạm mặt ngoài này, thì hẳn đó là thủ hạ của Hứa Kính Chi. Hắn có thể không giết Hứa Kính Chi, tay sai của Hứa gia sao không dám giết chứ?

Người áo đen không nghĩ đối phương có thể đánh hòn đá lăng lệ ác liệt như vậy, thân thủ gã chẳng qua chỉ khoảng Tam mạch, hơn nữa trong lòng còn đang lo lắng, cho nên nhanh chóng thu trường đao đón đỡ. Nhưng đã chậm!

Rầm!

Một kích Phi Hoàng không nương tay, mang theo lực đạo đánh phá Ngũ mạch không chút lưu lực của Từ Ngôn đã đánh thẳng vào vai phải đối phương. Sau đó hắn lật tay đâm trường đao ra.

Phốc!

Ánh đao lóe lên, mũi đao đã đâm xuyên qua tim tên gia hỏa xui xẻo này rồi đi ra ngoài.

Bị giết chết ngay lập tức, người áo đen vội vung tay ném ra một vật gì đó khá nhỏ. Sau đó hoàn toàn chết đi.

Đánh giết trong thời gian ngắn ngủi, Từ Ngôn lại cảm thấy có chút kỳ quặc. Bởi vì lúc đối phương sắp chết, lại còn nghĩ đến chuyện ném thứ gì đó ra ngoài.

Vật mà người áo đen ném ra không lớn, rừng cây lờ mờ, người thường khó phát hiện được. Nhưng mắt trái Từ Ngôn lại nhìn ra rõ ràng. Không lâu sau, một ống trúc nhỏ đã được Từ Ngôn nhặt lên khỏi một bụi cỏ.

Ống trúc lớn cỡ ngón tay, bên trong rỗng ruột, có lẽ chứa mật hàm hay những thứ tương tự. Nhìn ống trúc, Từ Ngôn càng cảm thấy nghi hoặc.

Bên trong ống trúc có một tờ giấy được cuộn nhỏ, ghi một dòng chữ khó hiểu.

“Hủy bỏ kế hoạch, có bẫy rập!”

“Bẫy rập? Kế hoạch gì?” Từ Ngôn tự hỏi. Hắn cảm thấy có lẽ mình giết nhầm người. Kẻ kia hẳn là người đưa tin, không cùng một bọn với Hứa Kính Chi.

Nhìn hướng người áo đen chạy vội đến, là từ kinh thành. Từ Ngôn xoay người, nhận biết phương hướng, phát hiện đối phương định chạy ra ngoài ngoại ô. Nơi đó là một sân bãi đang xây dựng. Lúc dừng ngoài đình mười dặm, hắn từng nhìn thấy dân phu kéo lê từng khối ngọc rất lớn, còn tưởng rằng Hoàng đế muốn tu kiến một tòa hành cung bằng ngọc bên ngoài thành. Về sau mới biết đó là một đạo tràng chưa xây xong, mà hang ổ chính của Thái Thanh giáo là Tàng Vân quan lại ở ngay sát cạnh đạo tràng dang dở đó.

Chẳng lẽ là người của Thái Thanh giáo?

Trời chưa sáng đã cắm đầu mang tin tức chạy ra ngoài thành, nhìn phương hướng là từ Kinh Thành ra. Loại người này không phải tay sai Hứa gia thì cũng không phải hạng tốt lành gì. Nếu thật sự là người của Thái Thanh giáo thì chết cũng chưa hết được tội, dù sao Từ Ngôn vẫn còn căm thù đám đạo sĩ Thái Thanh giáo đến tận xương tủy.

Xử lý thi thể sạch sẽ, Từ Ngôn tiếp tục kéo lấy Hứa Kính Chi mà đi. Hắn không biết, lần vô tình giết chết người áo đen này lại khiến một nơi cách đó ngàn dặm không phát sinh ra một cuộc ác chiến.

***

Mưa dần tạnh, mặt trời nhô lên sáng ngời, người ngoài thành đứng đợi cửa thành mở ra không ít.

Thương nhân từ khắp nơi đổ về đây vào sáng sớm thường có đến mấy trăm người. Lờ mờ sáng, đi làm ăn, rất dễ kéo đến ánh mắt tham lam nhòm ngó. Dù cho đã tới kinh thành dưới chân thiên tử vẫn chưa tính là hết một đường bôn ba, lại càng không thể không đề phòng giặc cỏ sơn tặc nơi hoang vu bên ngoài. Do vậy, từng cuộc bắt chuyện diễn ra, chuyện phiếm cũng bắt đầu.

“Lý huynh, đã lâu không gặp. Gần đây thổ sản miền núi làm ăn thế nào?”

“Ôi, Triệu lão đệ, chuyện làm ăn của ta cũng tạm. Nghe nói Triệu lão đệ đi Linh Thủy Thành, thế nào, biên cảnh có xuất hiện man di không?"

“Bây giờ không có, ai biết mấy ngày nữa có hay không! Ài, chúng ta là những kẻ làm ăn, mua bán nhỏ lẻ, ngươi nói chẳng lẽ còn phải mướn thêm người cho nặng gánh phí tổn sao? Tự mình vẫn phải đi, để ý lo lắng nhiều hơn thôi.”

“Vậy chớ đi xa nhà quá, đến mấy nơi gần kinh thành chút là được rồi. Nhà ngươi còn thiếu ăn thiếu uống hay sao?”

“Tiểu môn tiểu hộ, làm sao so được với những gia tộc quyền thế kia a. Cho nên làm ăn vẫn phải tự mình lui tới. Đúng rồi, Lý huynh dạo này thường ở gần kinh thành, có biết trong thành gần đây có náo sự gì không?”

“Hắc hắc, Triệu lão đệ, ngươi đã hỏi thì ta cũng nói thật, náo sự nhỏ trong kinh thành không có, nhưng đại náo sự lại có không ít.”

“Mau nói xem, gần đây có chuyện náo nhiệt gì?”

Hai người bán hàng rong đàm luận lôi kéo không ít người hiếu kỳ xung quanh. Tất cả mọi người đều đang lắng nghe tin tức từ vị thương nhân họ Lý kia, dù sao mấy tháng không trở về, tất nhiên sẽ hứng thú với những sự tình mới lạ phát sinh trong kinh thành gần đây.

“Thiên Môn hầu Tề quốc ở rể Bàng gia, tin này đủ náo nhiệt chứ?” Thương nhân họ Lý dương dương tự đắc nói: “Đây cũng chưa tính là gì, các ngươi không thấy được cảnh đại náo trường đấu đầy vĩ đại của vị Thiên Môn hầu kia đâu. Lúc ấy ta theo một người bà con đến biệt viện Lê gia, nhìn thấy tận mắt vị Thiên Môn hầu này giết chết vương xà Vạn gia, hành hung tiểu công tử Hứa gia, cuối cùng còn đánh thiếu gia Vạn gia răng rơi đầy đất!”

“Hầu gia Tề quốc bá đạo như vậy sao?” Có người nghi vấn không dám tin là thật.

“Không chỉ là Hầu gia, vị Thiên Môn hầu kia còn là Thái Bảo tà phái Tề quốc, ra tay còn nhẹ nhàng được sao? Lúc ấy đánh cho tiểu công tử Hứa gia đủ thảm a, tựa như, tựa như…”

Thương nhân họ Lý rung đùi đắc ý, tự mãn về kiến thức của mình. Đang muốn so sánh nhưng lại không tìm ra được từ nào so sánh thích hợp, đúng lúc đó lại vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên đang kéo lê một gia hỏa dở sống dở chết đi tới. Hai mắt y sáng lên, lập tức nói: “Tiểu công tử Hứa gia bị người ta đánh lúc đó, giống với gia hỏa đang bị tiểu ca nhi bên kia kéo lê đi!”