Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 220: Khách sạn Ngô gia (thượng)




Dịch giả: Trongkimtn

"Thành Tây có miếu Thành Hoàng, bên trong có Thành Hoàng gia, mở cửa bốn phương hỉ hoan, đóng lại quỷ thần ngưng. Thành Hoàng gia, Thành Hoàng gia, ba cái bánh bao không đủ no, chín màn thầu, Bánh ngọt quế hoa, một chuỗi tám đồng, một cái chén bể rượu làm bào..."

Đầu con phố dài phía cuối cửa thành đã trông thấy mờ mờ. Ngoại trừ tiếng gió, Từ Ngôn còn nghe được bài ca dao mà đám trẻ con bên đường đang chơi đùa ngâm nga.

Trời cũng sắp tối, hắn cũng sắp ra khỏi cửa thành.

Chạy bước đi như bay, sau một khắc Từ Ngôn bỗng nhiên ngừng lại. Sau cơn kinh ngạc thoáng qua, thì hắn lại chạy như điên.

Nơi cách cửa thành Tây không xa, đúng là có một tòa miếu Thành Hoàng. Nó không tính quá lớn, thoạt nhìn cũng bình thường, cũng có người ra người vào, chắc hẳn hương khói không tệ lắm. Chỉ là điều khiến hắn kinh ngạc không phải là khách hành hương hay miếu thờ kia, mà là trong cái bóng đằng sau cánh cửa miếu Thành Hoàng có một linh hồn đang trôi nổi lơ lửng.

Đối với Từ Ngôn mà nói, Quỷ Hồn cũng chỉ như kẻ qua đường. Điều khiến hắn không thể xem nhẹ thì ngoài người quen ra, cũng chỉ có Lệ quỷ mà thôi.

Bóng dáng Quỷ Hồn kia đích thật là Lệ quỷ, hơn nữa còn là thứ quen thuộc. Ít nhất mỗi đêm hầu như hắn đều gặp.

Nó chính là con Lệ quỷ mỗi đêm đều bay vào Bàng Gia!

Tại miếu Thành Hoàng phát hiện Lệ quỷ, Từ Ngôn kinh ngạc không thôi. Bởi địa phương mà Lệ quỷ nghỉ lại vốn nên là nơi Âm khí nặng nề. Thế nhưng tòa miếu kia không có chút Âm khí nào, chẳng những không có âm khí, trong đó hương khói còn không ít. Trời muộn như vậy vẫn có người thắp hương, có thể nghĩ ra loại địa phương này tuyệt đối không có lợi cho Quỷ vật dừng chân.

Chỉ liếc vội qua một cái, Từ Ngôn phát hiện vẻ mặt Lệ quỷ hiện đầy vẻ lo lắng, trốn ở bên trong cái bóng không biết đang chờ đợi cái gì. Hơn nữa mặt quỷ thủy chung cứ nhìn về phía Tây.

Nó thấy được Bàng Hồng Nguyệt? Cũng trông thấy Hứa Kính Chi sao?

Lúc đi qua qua miếu Thành Hoàng, suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn.

Mặt trời là thiên địch của Quỷ Hồn. Có một số Quỷ Hồn có thể đi lại vào ban ngày, bất quá sẽ rất nhanh tiêu tán dưới ánh mặt trời. Một Lệ quỷ nếu bị ánh mặt trời chiếu vào liên tục, chỉ sợ kết cục của nó càng thảm hại hơn.

Chứng kiến biểu lộ của Lệ quỷ, Từ Ngôn phỏng đoán đối phương là đang chờ đợi mặt trời lặn, hơn nữa là đang dừng chân nơi miếu Thành hoàng không có Âm khí. Trừ phi khi còn sống y là người trong miếu, bằng không chỉ có một khả năng.

Thi cốt của y, bị chôn ở trong miếu.

"Đóng cửa thành!"

Cách đó không xa, tiếng thét to của thủ vệ cửa thànhh đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Cửa thành cực lớn bắt đầu chậm rãi hạ xuống.

Từ Ngôn cách cửa thành ít nhất còn hơn trăm trượng, tốc độ cửa thành hạ xuống cũng không chậm. Hai người tráng hán quay động cơ quan, âm thanh cọt kẹt phát ra khiến hắn phải lo lắng.

Cánh tay rung lên một cái, tức thì có hai cục đá nhỏ bị ném tới, hắn cũng không dùng tới chân khí. Sau đó hai người lính kia bỗng kêu rên ai nha một tiếng, nhe răng trợn mắt bắt lấy tay trái và tay phải, cửa thành vì vậy mà dừng lại giữa không trung.

"Ăn cơm chưa no hả?"

Người thủ lĩnh thủ vệ tức giận địa mắng mỏ. Tiếng mắng chưa dứt đã chợt có một đạo thân ảnh vụt qua bên cạnh y, chỉ vài bước đã nhảy khỏi cách cửa mới hạ được một nửa.

"Chạy đi đầu thai à!"

Tiểu đầu mục hoảng sợ. Khi thấy đó chỉ là một người thiếu niên chạy khỏi thành, y càng thêm tức giận, hùng hùng hổ hổ kêu gào.

Từ Ngôn ra khỏi thành, tia nắng cuối cùng cũng biến mất. Dọc theo con đường rộng rãi, thân ảnh người thiếu niên lao đi như bay, thẳng đến khách sạn Ngô gia.

Tuy được xây dựng ở ngoài thành, sinh ý của khách sạn vẫn rất tốt.

Chủ khách sạn là một người nhanh nhạy. Trong thành không những giá đất trống đắt đỏ mà khách sạn quán rượu đầy ở khắp nơi, nếu như mở trong thành, thì rất tốn tiền hao của, lại không biết đến khi nào mới có thể thu lại được tiền vốn nữa.

Ngoài thành đất trống nhiều, hơn nữa còn là trọng địa kinh sư, khách buôn, vãng khách vào nam ra bắc nối liền không dứt, người đi đường ban đêm cũng không ít, một vài khách thương đến kinh thành vừa lúc chập tối, cho nên khách sạn Ngô gia đã biến thành nơi duy nhất mà họ có thể nghỉ lại. Cho dù chỉ ở một ngày, nhưng người qua kẻ lại nhiều, danh tiếng khách sạn cũng vang danh xa gần.

Bên trong một gian phòng lầu hai của nhà khách, hai huynh muội Bàng Hồng Nguyệt và mười vị cao cao thủ trong nhà đang thương lượng về chuyến áp tiêu lần này.

"Trạm thứ nhất Bàng Tinh Lưu ở lại chờ hội họp với Lâm thúc, trạm thứ hai là Bàng Vũ. Lần đến Linh Thủy thành phải đi qua mười sáu trạm, phải làm sao không có sơ hở nào."

Bàng Hồng Nguyệt an bài những võ giả Bàng gia đi theo, còn Bàng Thiếu Thành không nói chuyện chỉ chờ thức ăn mang lên. Thực ra y không muốn cùng vận tiêu, nếu không phải thứ vận chuyển chuyến này quá mức trọng yếu, thì y chẳng đi xa nhà làm gì.

Mỗi một trạm dừng đều lưu lại một người Bàng Gia. Đợi đến lúc Bàng Hồng Nguyệt an bài thỏa đáng, cơm tối đã được tiểu nhị bưng lên.

"Mọi người đã mệt mỏi một ngày, ăn cơm ăn cơm thôi!"

Bàng Thiếu Thành vừa thấy đồ ăn, nhưng không có hảo tửu, lập tức ồn ào hỏi:

"Tiểu nhị, lấy rượu lên!"

"Áp tải không được uống rượu. Nhị ca!"

Bàng Hồng Nguyệt nhăn đôi mi thanh tú, oán trách nói.

"Được rồi muội tử. Chúng ta chỉ là đi dò đường, không phải tiêu đội, không cần phải cẩn thận như vậy. Tiêu đội còn chưa rời khỏi thành mà, uống chút rượu có hề gì. Cùng lắm thì một mình huynh uống thôi."

Bàng Thiếu Thành mặc kệ, tự rót uống. Ngay cả cha y đều không quản được, chớ nói chi là muội muội.

Biết rõ tính cách của y, Bàng Hồng Nguyệt thở dài, không tiếp tục để ý nữa. Nàng bưng bát cơm lên bắt đầu ăn.

Bận rộn suốt một ngày, hai ngày nay lại còn lo lắng cho Tiểu Tuyết, vị đại tiểu thư Bàng Gia đại cực kỳ vất vả. Thêm việc khách sạn làm đồ ăn nhiều, cho nên Bàng Hồng Nguyệt ăn hết hơn hai chén.

Cơm nước xong xuôi, mọi người trở về phòng mình nghỉ ngơi. Sáng sớm mai ngoài một người lưu lại, những người còn lại sẽ lập tức lên đường chạy tới trạm kế tiếp. Thời điểm này, bầu trời đã tối đen.

Đêm nay không trăng, mây đen đầy trời, xem ra sắp có mưa to.

Với những người khách buôn, thì việc vào được khách sạn trước khi mưa to đúng là may mắn. Đêm mưa ngủ cũng ngon hơn. Nhưng tối nay, người trong khách sạn nhất định đều ngủ rất say, ngay cả khi sấm sét đì đùng bên tai cũng không thể khiến bọn họ tỉnh dậy.

Bên ngoài phòng bếp khách sạn, một bóng người nhanh tay phất ra, chút ít bột phấn sót lại cũng bị lò lửa đốt cháy hoàn toàn.

Trong phòng bếp, đi kèm với tiếng ngáy khò khò của đám đầu bếp, một giọng âm hiểm cũng vang lên.

"Ngủ, ngủ say như chết đi. Bằng không tiếng động khi bổn thiếu gia điên loan đảo phượng, chẳng phải là bị đám các ngươi nghe thấy hết hay sao... Hắc, hắc hắc hắc hắc...!"

Sau khi đám đầu bếp nấu xong cơm tối cho khách, vừa mới ăn no thì cả đám đều lăn ra ngủ. Mà tất cả khách trọ, cũng ngủ thật say ở trong phòng. Khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống nóc phòng, cả khách sạn trông giống như vùng đất chết!

Bọn họ đều còn sống, chẳng qua là tất cả đều ngủ cả. Trong một căn phòng lầu hai, Bàng Hồng Nguyệt nhíu chặt lấy hàng mi, ánh mắt ngái ngủ.

Vì sao lại buồn ngủ thế này, chẳng lẽ là do mấy ngày này quá mệt mỏi?

Trong lúc mơ mơ màng màng, Bàng Hồng Nguyệt cảm thấy có gì đó không thích hợp. Tập võ từ nhỏ, mặc dù mệt nhọc vài ngày, nàng cũng không xuất hiện tình trạng khó mở mắt như thế này, lại vừa mới ăn tối xong nữa chứ.

Nhớ tới cơm tối, nàng bỗng nhiên cả kinh.

Chẳng lẽ có người hạ độc trong thức ăn!

Vừa định bắt lấy trường kiếm ở bên cạnh, một cơn buồn ngủ không cách nào ngăn cản kéo tới, thiếu nữ trẻ tuổi lâm vào giấc ngủ say.