Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 2




Dịch giả: Hoangtruc

Vô Thường đòi mạng, không phải mạng của Từ Ngôn. Mà là mạng của sư phụ hắn, Từ Đạo Viễn.

Đại nạn của sư phụ hắn đáng lý ra đã đến từ trước đó rồi, chuyện này Từ Ngôn hiểu rõ mười phần. Bởi vì thân thể của sư phụ hắn đã quá hư nhược. Nhưng hắn không muốn mất đi cuộc sống nương tựa vào nhau cùng lão đạo sĩ. Cho nên năm hắn được chín tuổi, khi lần đầu tiên nhìn thấy Vô Thường đứng ngoài đạo quán thì đã mạo hiểm tránh thoát khỏi miệng sói hoang, hao phí một ngày đêm dài, cuối cùng cũng tìm được một gốc Dã Sơn Sâm trên trăm năm. Và rồi mạng của lão đạo sĩ, chính là từ Sơn Sâm mà cách một khoảng thời gian Từ Ngôn lại đi đào về.

Chuyện này, cũng đã kéo dài suốt sáu năm!

Thời gian xuất hiện của Hắc Bạch Vô Thường càng lúc càng ngắn lại. Tháng trước Từ Ngôn vừa mới đào được một gốc Sơn Sâm trong núi, không nghĩ tới không kéo dài được năm ba tháng như những lần trước. Chỉ vẻn vẹn được một tháng Vô Thường đã xuất hiện lại.

Thừa Vân Quan thờ phụng tượng Tam Thanh bên trong, cho nên Vô Thường cũng không quá phận với tu sĩ đạo gia, chỉ yên lặng đừng chờ bên ngoài đạo quán, đợi cho dương thọ của lão đạo sĩ hao hết. Và mỗi lần nhìn thấy Vô Thường, hiển nhiên Từ Ngôn lại vào rừng tìm kiếm.

Ngày hôm nay, cũng không ngoại lệ.

Lão Phần Sơn là tên một ngọn núi hoang. Năm xưa tại Lâm Sơn Trấn, mỗi khi có lão nhân không con cháu qua đời, đều được hàng xóm láng giềng đem chôn tại ngọn núi hoang này. Phần mộ càng ngày càng nhiều, dần dà nơi này cũng bị gọi thành Lão Phần Sơn.

“Từ Ngôn, có phải ngươi sợ quỷ hay không hả? Mỗi lần vào rừng là lại thấy cổ tay quấn lấy sợi dây đỏ.”

Một tên tiểu tử choai choai nhà họ Lý đầy xem thường nói, bộ dạng rõ ràng đang cười nhạo lá gan Từ Ngôn quá bé. Nhà tiểu tử này thuộc dạng giàu có trong Lâm Sơn Trấn, căn bản không thiếu thịt ăn, chỉ tham gia náo nhiệt vui đùa mà thôi.

“Ai nói Từ Ngôn ca ca sợ quỷ a. Từ Ngôn ca ca mới là không sợ đấy!”

Cùng đi còn có một tiểu nữ hài tên là Tiểu Hoa, đang nhăn mũi lại, cảm thấy bất bình giùm Từ Ngôn. Tiểu nha đầu này vừa tròn mười tuổi, tính ra là đứa nhỏ nhất trong bọn. Nó mặc một bộ quần áo vải thô dài thượt lết đất, hiển nhiên là được thừa hưởng quần áo từ tỷ tỷ trong nhà, thân hình nhỏ gầy, sắc mặt vàng vọt, nhìn qua tựa như một đứa trẻ sáu bảy tuổi vậy.

Bị một tiểu nha đầu chống đối, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi họ Lý lập tức bất mãn vặn lại: “Nó không sợ, sao phải quấn dây đỏ ở cổ tay? Mẹ ta từng nói, dây đỏ trừ tà. Rõ ràng là nó sợ quỷ!”

"Được rồi được rồi, ai không sợ quỷ, không phải ta cũng đang đeo sợi dây đỏ trên tay hay sao."

Một nam hài có chút cường tráng giơ tay mình lên, cổ tay nó cũng quấn lấy sợi dây đỏ, thế nhưng sợi dây đó đã cũ kỹ lắm rồi, đến mức không còn nhìn ra màu đỏ nữa. Nam hài này tên là Thiết Trụ, là đứa nhỏ nhà thợ rèn, mỗi lần đám nhỏ này vào đây đều do nó dẫn đội.

“Sợi dây đỏ kia là do khi còn nhỏ ngươi bệnh tật nhiều mà đeo vào, đến màu sắc còn bị phai hết không còn gì nữa.” Hiển nhiên thiếu niên họ Lý biết rõ gốc gác sợi dây đỏ trên cổ tay của Thiết Trụ, không phục, cũng không cam lòng nói tiếp: “Sợi dây đỏ Từ Ngôn đeo, lần nào cũng mới cả, nó nhát gan thật đấy!”

Trên sơn đạo, đám thiếu niên líu ríu bàn luận chuyện gan lớn gan bé. Còn Từ Ngôn đi sau cùng lại chỉ mỉm cười lắng nghe, không giải thích, cũng không ngắt lời, nhìn qua bộ dáng có chút ngốc nghếch.

Đám trẻ Lâm Sơn Trấn cũng biết thói quen gánh nước rơi vãi đầy đường của Từ Ngôn, cho nên cả bọn cũng cho rằng tiểu đạo sĩ Thừa Vân Quan này có chút khờ ngốc thật. Nhưng bổn sự phi thạch của Từ Ngôn thật sự vô cùng lợi hại, đám thỏ rừng kia mà không đặt bẫy rập trước thì rất khó có chuyện bắt được. Có Từ Ngôn ở đây mới đảm bảo cho bọn chúng không có chuyện tay không mà trở về, cho nên chuyện gan lớn gan bé cũng không quan trọng nhiều lắm.

Có lẽ do bực bội trên cả đoạn đường tranh chấp, mà khi tới chân núi thì thiếu niên họ Lý đã đỏ mặt tía tai. Người khác nói gì nó không quan tâm, thế nhưng niềm tin chân thành của nữ hài tên Tiểu Hoa kia cùng với vẻ mặt luôn ngây ngô cười cười của Từ Ngôn lại khiến nó không tài nào chịu nổi.

Dưới chân núi, thiếu niên họ Lý chỉ khắp Lão Phần Sơn hỏi: “Từ Ngôn, ngươi nói xem, ngươi có sợ quỷ hay không?”

Tiếng gào lớn của nó khiến đám trẻ còn lại đều mất hứng, bởi vì một khi thỏ rừng bị dọa thì sẽ bỏ trốn mất dạng. Đám trẻ này ngày thường hay bắt thỏ rừng, nên cũng thừa hiểu đạo lý thỏ khôn có ba cái hang đấy.

Ngay khi đối phương lớn tiếng hỏi, Từ Ngôn vẫn giữ nguyên nét cười ngu ngơ đáp: “Sợ a, ngươi không sợ quỷ sao?”

“Ta...ta không có nhát gan như ngươi!” Thiếu niên họ Lý vì muốn khẳng định mình dũng cảm nên còn tăng thêm âm lượng lên nữa, khiến hai chữ nhát gan vang vọng khắp núi rừng.

Từ Ngôn vẫn nở nụ cười ngây ngốc, chậm rãi nói: “Trương bà bà ở phố Đông vừa chết ba ngày trước cũng được chôn ở Lão Phần Sơn. Trước kia thường nghe Trương bà bà kể vài chuyện về quỷ nữ Hồ Tiên, ta sợ vào trong núi này lại nhìn thấy quỷ hồn của Trương bà bà nên mới phải đeo dây đỏ.”

Nhắc tới Trương bà bà, chẳng những thiếu niên họ Lý mà đám nhóc còn lại cũng chợt thấy sợ hãi. Nhưng thường ngày đám này vẫn hay đốn củi hoặc săn thỏ trên Lão Phần Sơn đầy mộ phần, hơn nữa nhân số lúc này đông đúc, cho nên sợ thì có sợ nhưng vẫn chưa tới quá mức.

Vì để chứng tỏ mình dũng cảm, thiếu niên họ Lý ngẩng đầu gào lớn: “Mấy câu chuyện ma quỷ ta còn nghe được nhiều hơn ngươi, nhưng ta vẫn không sợ. Chỉ cần la to lên, âm hồn quỷ vật đều bị dọa mà chạy hết đấy, ô! A!”

Nghe thiếu niên họ Lý la loạn dưới chân núi, đám trẻ còn lại trở nên đầy phiền chán. Có loại người này đi theo thì hôm nay còn mong bắt được thỏ rừng mới là lạ.

Đối phương hò loạn như vậy cũng khiến nụ cười trên mặt Từ Ngôn dần tắt, lông mày không chút dấu vết mà nhăn lại.

Từ Ngôn căn bản không thèm để ý tới đám thỏ rừng kia, mục đích vào rừng lần này của hắn là tìm Sâm rừng. Dọa cho thỏ rừng chạy mất là chuyện nhỏ, nếu như dọa Tham linh có chút linh khí chạy mất thì sẽ khiến chuyến đi này uổng công vô ích.

Sơn Sâm trong núi trên trăm năm đều sinh ra Tham linh. Người khác không thấy nhưng Từ Ngôn hắn nhìn ra được.

Nếu Sơn Sâm không còn Tham linh, dược hiệu cũng vì thế mà giảm đi một nửa, căn bản không thể giữ lại sinh mạng cho Từ Đạo Viễn được. Sợi dây đỏ trên cổ tay Từ Ngôn là dùng để trói Tham linh lại, chỉ có cột bằng dây đỏ thì mới giữ được Tham linh ở lại bên trong lão sâm.

Hắn đầy bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu, sau đó cắt ngang thiếu niên họ Lý vẫn còn đang gọi loạn: “Ngươi đã không sợ quỷ, vậy đã nghe qua câu chuyện cuối cùng mà Trương bà bà kể chưa?”

“Cuối cùng, chuyện cuối cùng gì?” Thiếu niên họ Lý đầy nghi ngờ: “Là Hồ Tiên đại nhân đêm khuya xông vào nha môn cứu tù oan hay chuyện Tuyết Nữ giúp đỡ thư sinh Kim Trợ đề tên trên Kim bảng?”

Từ Ngôn lắc đầu, giọng nói trở nên trầm thấp: “Xem ra ngươi chưa từng nghe qua, không phải chuyện Hồ Tiên, cũng không phải là chuyện Tuyết Nữ, mà là một cố sự không tưởng.”

Trương bà bà trên phố Đông của sơn trấn không có con cái, rất thích kể chuyện quỷ thần cho người khác nghe. Đa phần đám trẻ này đều đã từng nghe Trương bà bà kể chuyện rồi, thế nhưng lại chưa từng nghe qua cố sự không tưởng này nên đầy hiếu kỳ. Cả đám bèn hối Từ Ngôn kể lại câu chuyện thế nào. Hắn cũng không từ chối, giọng cũng trở nên trầm thấp mà bắt đầu kể.

“Có một thư sinh lên Thượng kinh tham gia khoa thi, đang đi qua một khu nghĩa địa dài thật dài. Hắn cứ bước đi a, thế nhưng đi mãi vẫn không hết được. Đang lúc hắn vừa đói vừa sợ thì một lão bà bà xuất hiện trước mặt thư sinh, hỏi hắn có muốn uống chút nước hay không.

Thư sinh nổi lên sợ hãi, không dám uống nước nghĩa địa nên đành lắc đầu nói không khát. Lão bà bà lại nghe thấy bụng hắn sôi réo ùng ục, vì vậy hỏi hắn có muốn chút bánh nướng hay không. Thư sinh kia thật sự quá đói rồi, bèn cảm ơn rồi nhận lấy bánh nướng, vừa đi vừa ăn.

Ngay khi hắn vừa cắn miếng thứ nhất, phát hiện thấy tai trái không nghe được thanh âm gì nữa. Ăn miếng thứ hai vào, tai phải cũng không nghe được gì rồi. Miếng bánh thứ ba, miếng thứ tư sau đó, mắt hắn cũng không còn nhìn thấy gì cả. Đến khi hắn cắn được mười miếng, thì trên mặt thư sinh chỉ còn cái miệng đang há ra, toàn bộ mắt mũi miệng đã không cánh mà bay!”

Từ Ngôn nói đến đây thì hơi ngừng một chút, đám thiếu niên lúc này đã nuốt lấy một ngụm nước miếng xuống cổ họng. Chỉ còn một mình thiếu niên họ Lý vẫn còn đứng đó bĩu môi đầy khiêu khích, cho dù chân tay có chút run rẩy nhưng vẫn cứ cố gắng biểu hiện ra bộ dạng không sợ hãi như cũ.

“Sau khi thư sinh kia ăn hết nửa cái bánh nướng thì lật ngược miếng bánh lại…” Giọng điệu của Từ Ngôn càng trầm xuống, có chút âm trầm kể tiếp: “Nửa còn lại của bánh nướng lại biến thành chính khuôn mặt của thư sinh. Hắn... vậy mà lại cầm chính khuôn mặt mình, còn tưởng rằng đó là bánh nướng mà cắn nuốt.”

Câu chuyện có chút rợn người, lại được kể ngay cạnh nghĩa địa khiến đám thiếu niên xung quanh bị dọa không nhẹ. Thiếu niên họ Lý đối diện với Từ Ngôn cũng bị dọa tới mặt mày tái mét, thế nhưng nó vẫn cứ cố làm ra vẻ trấn định.

Từ Ngôn cười cười, xoay người nói: “Ta cũng thấy mấy chuyện đó có gì đáng sợ đâu, trên đời này làm gì có quỷ a. Sáng nay Trương bà bà kể chuyện này cho ta nghe, cũng bị ta chê cười nói chẳng có gì đáng sợ hết…”

Hắn vừa quay người nói mấy lời đó xong, hai hàm răng của thiếu niên họ Lý sau lưng cũng có chút run rẩy, mặt tái mét không còn chút huyết sắc.

Câu chuyện của Từ Ngôn quả thật không có gì đáng sợ, thế như Trương bà bà phố Đông đã chết ba ngày trước rồi. Làm sao mà sáng nay còn kể chuyện cho hắn nghe chứ!

Từ Ngôn quay lưng đi, đưa tay móc trong ngực cái gì đó, rồi lại lấy tay xoa xoa đầu. Đột nhiên hắn quay người lại.

Trong tay hắn là một cái bánh nướng, trên bánh còn có một lỗ thủng hình thù như bị cắn mất một miếng. Thế nhưng từ hình dáng lỗ thủng này suy ra thì không có miệng người nào cắn được như vậy hết, có chút hẹp dài, rìa lỗ thủng vẫn còn có dấu vết nham nhở của mấy cái răng thật dài để lại.

“Kỳ quái, bánh nướng của ta bị ai cắn mất một miếng vậy?”

Từ Ngôn đầy nghi hoặc cúi đầu nhìn cái bánh nướng của mình, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn thiếu niên họ Lý đang đờ đẫn trước mặt, không chút cảm xúc hỏi: “Ngươi biết không?”