Dịch giả: Hoangtruc
Tay nâng chung trà, Từ Ngôn ra ngoài dạo một vòng quanh sân. Hai nữ tì đang nhỏ giọng tán chuyện với nhau nhìn thấy cô gia đi ra vội đỏ mặt chào hắn, rồi các nàng vội vàng giúp cô gia pha trà.
Gia đình giàu có, không có đạo lý để chủ nhà tự pha nước lấy.
Từ Ngôn khoát tay áo, ý bảo hai người lui ra. Sau đó hắn đưa mắt nhìn qua chỗ ở nữ tì, phát hiện không có Minh Châu và Thanh Vũ, bèn vòng qua bên cạnh gian phòng đầu tiên ở dãy phòng khách.
Trong chén vẫn còn trà, Từ Ngôn bèn nhấp một ngụm, sau đó có chút hăng hái đánh giá cấm địa của Bàng Hồng Nguyệt. Thật ra hắn không thích uống trà, nhưng khi nhìn thấy vị pháp sư Thái Thanh giáo bưng ấm trà có bộ dạng rất tiên phong đạo cốt, hắn bèn học người ta làm theo đấy.
Từ Ngôn cảm thấy uống trà như vậy rất có khí thế!
Cửa phòng đóng rất chặt, phía cửa sổ hướng Bắc có mở nửa cánh, thế nhưng lại bị đóng những song gỗ dày chắn gần kín, rất giống lao tù. Qua khe hở song gỗ chỉ thấy bên trong đen kịt.
Trong phòng tối om, người khác tuyệt đối không nhìn thấy gì nhưng Từ Ngôn lại nhìn rõ mồn một. Qua mắt trái của hắn, toàn bộ căn phòng đều được thu vào tầm mắt.
Gian phòng trống rỗng không có đồ đạc, chỉ có một bộ khung sắt quái dị, trên đó còn có một cái khóa sắt. Một đầu khóa sắt đang móc lấy là một con tiểu ưng toàn thân trắng như tuyết, nhìn qua không lớn hơn con gà mái bao nhiêu cả.
Quả nhiên là một con ưng nhép!
Nhìn thấy trong phòng chỉ là một con ưng, Từ Ngôn cũng không còn để ý đến nữa. Bởi vì trong mắt ưng không có huyết luân đặc thù của yêu thú, chỉ là một con ưng trắng, không có trọng lượng gì trong mắt võ giả Tiên Thiên cả.
Một tràng leng keng phát ra từ khóa sắt, khi Từ Ngôn xuất hiện bên song cửa sổ, con tiểu bạch ưng kia cũng thấy đối phương. Nhìn thấy người lạ, lông lá toàn thân nó dựng đứng lên, đôi mắt ưng vốn uể oải trở nên sắc bên như đao, móng vướt ưng lại càng siết chặt lấy cái khóa sắt dưới chân.
Còn rất dữ tợn! Từ Ngôn lập tức vui vẻ, tò mò quan sát con ưng nhỏ mà vị phu nhân ngốc của mình đang nuôi trong chuồng.
Phía trên móng vuốt có một vết sẹo dài, cánh ưng mềm mại vô lực, ánh mắt tuy lợi hại nhưng lại lộ rõ uể oải. Không lâu sau Từ Ngôn đã nhìn ra tiểu bạch ưng này đã bị thương, hắn bèn chuẩn bị rời đi.
Một con tiểu ưng bị thương đến gân cốt mà thôi, nó thật sự không khiến Từ Ngôn nổi lên hứng thú!
Hắn vừa quay người đi, không nghĩ tới tiểu ưng kia còn rất hung dữ, gắng gượng bay lên vọt phóng ra ngoài. Tuy cửa sổ bị đóng chết, tiểu ưng không bay ra ngoài được, nhưng mỏ ưng sắc nhọn lại chui ra ngoài. Nhìn nó, có thể thấy chỉ cần bị mổ một cái, chắc chắc phải rơi mất một miếng thịt.
Từ Ngôn vừa quay người thì nghe tiếng động vang lên, hắn bên xoay tay chụp lấy mỏ ưng bên cửa sổ. Rồi cũng không nói gì, hắn đưa cái chén trà trong tay nhét thẳng vào miệng ưng. Đầu tiểu bạch ưng kia không thể nào rút miệng lại được mà bị mắc kẹt bên cửa sổ, chỉ đành giãy dụa mà thôi.
“Thật đúng là súc sinh lắm lông, gặp ai cũng muốn cắn a!”
Từ Ngôn thấp giọng mắng một câu, thuận tay đập vài cái vào đầu ưng, lẩm bẩm: "Nuôi ưng kiểu gì a, làm người khác bị thương thì làm sao? Nuôi heo vẫn tốt nhất!”
Nhớ tới con heo Tiểu Hắc của mình, Từ Ngôn lắc đầu, chắp tay sau lưng trở về phòng. Không lâu sau, hắn cầm một chén trà và một đám chỉ may vá quay lại.
Ấm trà làm bằng tử sa, nhìn qua đã thấy là thứ quý giá. Từ Ngôn uống sạch chén nước, quyết định làm một cái hàm sắt cho con súc sinh có mắt như mù này, để lần sau nó không cắn người nữa.
Giãy dụa cả buổi, tiểu bạch ưng vô cùng thê thảm. Trên miệng của nó đã có thêm một cái chén trà, bị cột chặt trên đầu, đế chén có cột sợi dây trói cố định bện chặt xuống cần cổ rất chắc chắn. Nó có dùng móng vuốt cũng không cách nào móc xuống được.
Mắt nhìn tiểu ưng lăn lộn trên mặt đất, Từ Ngôn cười hắc hắc, bưng theo tách trà đi.
Sinh hoạt ở Bàng gia rất an nhàn. Ít nhất Từ Ngôn không cần đề phòng độc thủ của người Bàng gia. Hắn cũng tự giác mười phần, con tin nha, không có chuyện không ai theo dõi. Chỉ cần hắn không rời khỏi Bàng phủ, có lẽ tự do của hắn sẽ không bị ảnh hưởng.
Sáng chọc phá tiểu ưng, chiều đọc sách, tối hóng mát. Ngày ba bữa cơm có rượu có thịt. Loại cuộc sống này của Từ Ngôn không khác gì với chuyện nuôi heo cả, an nhàn đến mức khiến người ta buồn ngủ. Đương nhiên, đó là nếu không có nữ nhân hung dữ đang cầm trường kiếm bên kia, lại càng thêm hoàn mỹ.
“Quân tử dùng lời nói không động thủ! Bàng Hồng Nguyệt, ngươi muốn giết chồng ư?”
Sau bữa cơm tối, Từ Ngôn ra cửa hóng mát thì bị đuổi giết. Vì vậy mới có cái cảnh một nam một nữ đằng đằng sát khí đuổi nhau quanh cái bàn tròn.
“Thiếu chút nữa ngươi làm Tiểu Tuyết bị ngộp mà chết rồi. Từ Ngôn, hôm nay ta muốn mạng của ngươi!”
Bàng Hồng Nguyệt bận rộn cả ngày, vừa mới về đến nhà đã chưa kịp ăn uống đã thấy Minh Châu mắt đỏ lừ chạy từ trong phòng khách đi ra. Kết quả là vừa nhìn vào, thiếu chút nữa là nàng đã tức chết.
Tiểu bạch ưng đã bị thương, nay còn bị người ta chụp chén trà trong miệng, vô lực giãy đạp trên mặt đất, đến bay cũng không bay lên nổi.
“Ngươi có chứng cớ gì?” Từ Ngôn gân cổ cãi: “Ai thấy ta làm chứ? Tìm nhân chứng đến đây đối chất!”
“Trong viện này ngoại trừ tên bại hoại ngươi ra, còn ai rảnh rỗi như vậy?” Bàng Hồng Nguyệt không buông tha, giận dữ nói: “Chỉ có cái loại vô lại như ngươi mới khi dễ cả với Tiểu Tuyết!”
“Coi như ta đây đền mạng cho nó đi!”
Hai người đuổi chạy cả buổi, đột nhiên Từ Ngôn không chạy nữa mà đứng lại, giơ cổ ra, hùng hồn nói.
Bàng Hồng Nguyệt vung trường kiếm cả buổi cũng không nhúc nhích. Cuối cùng nàng ném kiếm xuống đất, oán hận dậm chân, đùng đùng đi vào gian phòng khách.
Nàng thật sự không giết được Từ Ngôn. Người ta đã vô lại nói vậy, nàng lại không biết làm sao cả.
“Sẽ không bị ngộp chết thật chứ?” Từ Ngôn trợn hai mắt, nhìn vào cửa sổ gian phòng khách. Phát hiện không có tiếng động nào cả khiến hắn rất nghi hoặc.
Con tiểu ưng kia chẳng qua là bị thương chưa lành, bị cột miệng lại mà thôi.Mới nửa ngày không thể chết được. Chẳng lẽ tính tình tiểu ưng kia quá cương liệt, không ngừng giãy dụa? Nếu vậy thì phiền phức rồi!
Từ Ngôn rón rén đi vào gian phòng khách, vừa liếc mắt qua, hắn đã ngây ngẩn cả người.
Tiểu Ưng không chết, chẳng qua không còn sức giãy dụa nữa. Chỗ lông cổ nơi cột sợi dây bị bong tróc, bộ dạng nó như đang hấp hối, quả thật nhìn qua rất thê thảm. Nó đang được Bàng Hồng Nguyệt ôm trong ngực, còn Minh Châu vội ra ngoài tìm thuốc trị thương. Trong phòng tối đen, chỉ còn một mình Bàng Hồng Nguyệt.
Ánh trăng len qua song cửa, chiếu rọi lên bóng dáng nhỏ nhắn của nữ hài, ánh trăng trong trẻo sáng ngời mang chút đìu hiu. Nhất là những giọt nước mắt trong suốt kia, đang từ từ lăn từ hai gò má trắng noãn xuống, rơi tung tóe xuống mặt đất…
Thân hình nữ hài ngồi chồm hỗm trong bóng tối, tiểu ưng trắng noãn, ánh trăng như vỡ vụn, hòa theo đó là vết tích của giọt nước mắt trong vắt, như tạo thành một bức vẽ tuyệt mỹ mà quái dị. Hình ảnh ánh lên trong đôi mắt đang dõi vào ngoài cửa sổ kia, cũng chậm rãi khắc trong tim của thiếu niên đó.
Vừa kinh ngạc, da đầu Từ Ngôn cũng bắt đầu run lên.
Hắn không sợ lời nói ác độc, không sợ khinh thường miệt thị, càng không sợ lưỡi đao ánh kiếm. Chỉ là hắn không cách nào đối phó với nước mắt nữ hài tử cả. Nếu Bàng Hồng Nguyệt kêu gào khóc lóc còn đỡ, ít nhất còn thể hiện lòng nàng đang bi thương. Thế nhưng cái loại khóc thương lặng lẽ thế này khiến chứng tỏ tâm thần đã tổn thương. Thiếu nữ nho nhỏ, một khi tổn thương như thế thì hẳn chuyện rất nặng nề rồi.