Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 187: Ma Vương đến!




Dịch giả: Hoangtruc

“Đại tiểu thư, tiêu cục phía Tây đã áp giải bạc ròng và chiến mã đến kho ở thành Linh Thủy, tin tức được chim bồ câu đưa về, không mất một hào.”

Trên con đường mòn lát đá xanh của Bàng phủ, đám chưởng quầy đi theo Bàng Hồng Nguyệt nghiêm túc bẩm báo: “Nhiệm vụ tiếp theo không chỉ có tiền bạc, chiến mã, mà còn có quân giới hạng nặng. Người xem chúng ta có nên gia tăng nhân thủ áp tiêu lên thêm không? Lâm tiêu đầu đang trên đường về kinh, nghe nói trên đường đi có gặp mấy tên Ba Sơn phỉ, thư truyền về không nói rõ chi tiết. Còn chuyện áp tải lương thực về huyện kia, có tổng cộng mười lăm vạn gánh bằng đường thủy. Mùa hạ này mưa nhiều, có lẽ xuất hiện hạt hư mà hao tổn khi đến nơi. Vấn đề này chúng ta đã bàn bạc xong với thương nhân bán lương thực, nếu tổn thất hơn một phần mười thì chúng ra sẽ bồi thường. Năm nay mưa nhiều, sợ rằng sẽ phải bồi thường mất!”

“Khi nào Lâm thúc trở về thì nói thúc ấy ghé qua phủ đi, chuyện quan gia không được phép thất thoát. Nhiệm vụ tiếp theo cần gia tăng nhân thủ thì phải nói rõ cho phụ thân biết mới được.”

Một khi liên quan tới chính sự, Bàng Hồng Nguyệt còn nhỏ tuổi nhưng đã mang theo khí thế trầm ổn của người chủ sự, nàng nói tiếp: “Về phần lương thực, nếu đã có giao kèo ngay từ đầu thì cứ như thế mà làm. Nếu hao tổn quá một phần mười thì chúng ta cứ chiếu theo đó mà bồi thường. Chuyện mua bán áp tải, không phải lần nào cũng lời được cả, Vương chưởng quỹ không cần lo ngại.”

Đang nghe theo phân phó của đại tiểu thư là chưởng quầy trung niên tên Vương Phổ, là chưởng quầy tiêu cục phía Tây, coi như là người tâm phúc của Bàng gia. Còn về phần định đoạt tiêu cục Bàng gia chân chính, vẫn là tổng tiêu đầu Lâm Trung Nghĩa.

“Đại tiểu thư, lần này Tàng Vân quan ủy thác một mối làm ăn, muốn áp tải mớ dược liệu đến Nam Chiếu quốc. Tiền thù lao tăng gấp đôi. Người xem, lần làm ăn này tiêu cục phía Nam chúng ta có nên nhận hay không?”

Một thanh niên hơn ba mươi tuổi còn lại là chưởng quầy tiêu cục phía Nam. Ở kinh thành, Bàng gia có hai tiêu cục, tiêu cục phía Nam và tiêu của phía Tây. Thành trấn khác cũng có tiêu cục của Bàng gia, nhưng hai tiêu cục này có quy mô lớn nhất kinh thành.

Bước chân Bàng Hồng Nguyệt ngừng lại, nói: “Sau lưng Tàng Vân quan là Thái Thanh giáo. Trương chưởng quỹ cũng biết năm ngoái nước Bắc Chiếu bị Man tộc tấn công, hiện thế cục thế nào không rõ, người của chúng ta đi khó mà bảo đảm không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thái Thanh giáo có vô số giáo chúng, để bọn họ tự hộ tống lấy đi. Nói bọn họ là phần lợi nhuận này Bàng gia chúng ta không nhận.

“Được, ta sẽ trở về xử lý chuyện này.” Chưởng quầy họ Trương gật đầu đồng ý rồi cáo lui. Còn vị chưởng quầy già lão Vương Phổ thì theo Bàng Hồng Nguyệt đi gặp Bàng Vạn Lý.

Gã là chưởng quầy tân nhiệm, dựa vào năng lực của mình mà đã đứng vững vị trí chưởng quầy tiêu cục phía Nam chỉ trong hai năm. Nếu chỉ cần trung tâm hết lòng, chắc chắn Bàng gia sẽ không bạc đãi đám cấp dưới bọn gã.

Một trưởng quầy trẻ tuổi đầy hăng hái đi qua phủ đệ khổng lồ. Loại nhân viên phòng thu chi đã sống qua kiếp sống sơn phỉ nhiều năm, trải qua vô số lần lưỡi đao nhuốm máu, tự nhiên sẽ sinh ra một cái khí tức trầm ổn quyết đoán. Lúc mới tới tiêu cục Bàng gia, gã chỉ là một tên phòng thu chi tầm thường, chỉ hai năm sau đó đã vươn lên tới vị trí chưởng quầy, trong đó trầm ổn quyết đoán có công lao không nhỏ.

Với tư cách là một trong những chưởng quầy, chỉ cần không có việc bất ngờ lớn, đời này gã sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc. Mùa thu năm nay gã còn định cầu hôn một khuê nữ con nhà đại hộ trong vùng.

Với thân phận gã trước kia, đừng nói gia đình đại hộ, mà gia đình nghèo khó cũng sẽ không gả con gái cho. Chỉ cần cái danh sơn phỉ, gã đã mang đến họa sát thân rồi. Cũng may toàn bộ người trong sơn trại đều chết cả, chỉ mình gã may mắn trốn thoát. Liều mạng trong hai năm, cuối cùng gã cũng có được thân phận chưởng quầy tiêu cục.

Đã có thân phận là chưởng quầy tiêu cục Bàng gia, lấy một khuê nữ nhà đại hộ không tính là khó khăn gì.

Nghĩ đến bộ dạng nũng nịu của khuê nữ nhà Lý gia kia, tên chưởng quầy trẻ tuổi có chút lâng lâng, bước chân cũng nhẹ tênh. Thậm chí lúc băng qua khúc ngoặt còn nhảy tới một bước.

Một bước này vừa ra, thiếu chút nữa đã đụng phải người khác.

Suýt đâm đầu vào, cũng là một vị không nhìn đường mà đi. Thật ra là không nhìn thấy đường.

Hắn đang bê lấy một chồng sách, không nói che hết tầm mắt, mà còn mạnh mẽ đi thẳng tới.

Từ khi nào mà hạ nhân Bàng phủ không biết quy củ gì cả?

Gã lảo đảo người, thiếu chút nữa té ngã. Máu nóng dâng tận đầu, ánh mắt gã hiện lên vẻ tàn nhẫn, chẳng qua đã nhanh chóng bị áp chế xuống.

Năm năm sống kiếp sơn phỉ, có là người tốt cũng sẽ sinh ra một cỗ lạnh lùng tàn nhẫn. Cũng may vị chưởng quẩy trẻ tuổi này đủ trầm ổn, lập tức nhớ ra nơi này là Bàng phủ, không phải là tiêu cục phía Nam của gã nên lời mắng chửi cũng bị ép xuống.

May mắn gã kìm chế được, bởi vì gã kịp nhìn thấy một gương mặt ngây ngô thò ra khỏi chồng sách vở kia, rồi như không chút liên quan mà đi thẳng mất hút.

Ngay khúc ngoặt, tên chưởng quẩy trẻ tuổi ngây như phỗng, không nhúc nhích cả buổi. Lát sau, cả người gã run lên bần bặt, ánh mắt nổi lên vô tận sợ hãi.

Tại sao là hắn???

Từ Ngôn!

Trương Hà không cách nào ngờ được, cả đời này mình còn có ngày gặp được vị tiện đường kia. Còn là trong Bàng phủ này nữa.

Thế nào mà hắn ở đây, chẳng lẽ…

Đúng lúc này, Trương Hà nhớ tới một khả năng kinh khủng. Chẳng lẽ hắn là cô gia mới của Bàng gia!

Tiệc cưới hôm qua gã cũng tham gia với tư cách là chưởng quầy tiêu cục phía Nam. Chẳng qua loại địa vị của gã không có tư cách lại gần cao tầng Tiền tông, chỉ ở ngoài bàn ngoài sân. Còn thân phận Từ Ngôn lại là Thiên Môn hầu Đại Tề, là Hầu gia. Tuy là Hầu gia Tề quốc, nhưng một chưởng quầy nho nhỏ cũng không đủ tư cách mời rượu hắn, cho nên Trương Hà căn bản không nhìn thấy bộ dạng chú rể cao thấp dài ngắn thế nào cả.

Hiện tại đã cách đó hai năm, Từ Ngôn đã trưởng thành, thế nhưng mặt mũi không quá khác biệt. Trương Hà lại cùng phòng với Từ Ngôn hơn ba tháng, quen đến không thể quen hơn. Hôm nay vừa chạm mặt, gã lập tức nhận ra ngay, nhưng hình như Từ Ngôn không nhận ra gã nên không có cả tiếng chào hỏi.

Trương Hà không biết mình làm thế nào ra khỏi đại viện Bàng gia được, gã chỉ biết một chuyện.

Chuyện hôn sự của mình đừng mong nghĩ tới nữa. Thậm chí đến mạng của mình cũng khó giữ được, ma vương kia làm sao đã tới đây rồi? Ác ma không chỉ giết sạch hơn ngàn người Nguyên Sơn trại, còn ăn sống cả thịt người làm sao lại đến ở rể Bàng gia chứ?

Ngoài cửa lớn Bàng phủ, Trương Hà khóc không ra nước mắt. Gã cảm thấy những ngày an nhàn của mình có lẽ đã chấm dứt rồi.

----------------

Bàng Hồng Nguyệt trong khuê các, Từ Ngôn đọc sách trước cửa, ngồi dưới bóng cây đọc sách lộ đầy yên tĩnh mà tuấn tú tựa như một thư sinh chuẩn bị khoa cử. Thỉnh thoảng hàng mày hắn cau lại, biểu thị đang rất bất đắc dĩ.

Trong sân rất yên tĩnh, đám nha hoàn thấy cô gia đọc sách nên không dám quấy rầy. Thế nhưng các nàng không quấy rầy, nhưng thứ khác thì lại mặc kệ đấy.

Âm thanh đập cánh run rẩy ở ngoài gian phòng khách đầu tiên thỉnh thoảng truyền tới, như đám gà mái muốn vỗ cánh bay cao. Chỉ là không có tiếng kêu quang quác nữa mà thôi.

Âm thanh phá quấy khiến Từ Ngôn không tập trung được. Hắn đặt quyển sách xuống, nhìn về gian phòng luôn đóng chặt cửa phía bên kia.

Bàng Hồng Nguyệt đã cảnh cáo không cho phép ai tiến vào trong gian phòng đó, có lẽ đang nuôi đám súc sinh chó dữ trong trong đó. Chẳng qua không nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ có tiếng động đập vỗ cánh.

Chẳng lẽ là nuôi ưng?

Từ Ngôn nhớ lại lúc ở phía đông Mã Vương trấn, Bàng Hồng Nguyệt dựa vào một con ưng trắng mà phá vây chạy thoát khỏi tà phái. Hắn lập tức tò mò, muốn nhìn xem ưng mà Bàng gia nuôi thần võ đến mức nào.