Dịch giả: Hoangtruc
Nói là tâm sự, không bằng nói là đàm phán.
Phòng cưới qua một đêm lại trở về như bình thường, là một khuê phòng thanh lịch, còn ngửi thấy cả hương hoa thoảng ngoài cửa sổ.
Một thiếu nữ mặc váy áo trắng ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn tròn, tay ngọc trắng như lan, đang châm trà.
Trà có hai chén, rất rõ ràng một chén là của Từ Ngôn.
Từ Ngôn bèn ngồi xuống đối diện Bàng Hồng Nguyệt, mày kiếm cau lại, mắt trái bất giác trừng lên. Phát hiện trước mặt là người sống, không phải thứ kì quái kì dị, hắn chợt thấy buồn cười.
Một tiểu nha đầu bằng tuổi mình mà thôi, phải vận dụng mắt trái nhìn sao?
Lòng cười khổ, hắn mới bắt đầu nhìn qua nữ hài đối diện, chợt phát hiện hóa ra nàng ta cũng rất đẹp.
Ngũ quan xinh xắn, mũi cao ngất, mày như lá liễu, mắt sáng như sao. Nếu không nói lời nào như thế này, chỉ dung mạo đó có thể nói là khuynh thành. Đáng tiếc, nàng vừa mở miệng ra thì…
“Tròng mắt ngứa hả? Có cần ta móc ra gãi dùm cho không?”
Chân mày lá liễu của Bàng Hồng Nguyệt cau lại, chén trà bị đập mạnh xuống mặt bàn loảng xoảng trước mặt Từ Ngôn. Trước khi nước trà nóng hổi trong chén bắn tung tóe thì cánh tay ngọc kia đã rút về rồi, chỉ còn hơi nước bắn tung khắp người Từ Ngôn.
Hắn bị phỏng, ngày hè bị phỏng. Dù cách một lớp áo, cũng bị nước nóng thấm qua.
Thật ra cũng không trách chuyện Bàng Hồng Nguyệt cảm thấy tức giận được. Vừa rồi Từ Ngôn cười ngây ngô nhìn có chút bất nhã, cứ tưởng tượng một nữ hài bị nhìn chằm chằm lại còn kèm theo cả tràng cười hề hề quái dị, Bàng Hồng Nguyệt không tức mới lạ.
“Ngươi móc xuống được thì hãy tính tiếp.” Từ Ngôn giũ vạt áo nói.
“Thử không?” Chân mày lá liễu của Bàng Hồng Nguyệt nhướng lên.
“Muốn thử thì thử.” Từ Ngôn che mắt phải lại.
“Ngoại trừ mồm mép lợi hại ra, người còn có cái gì khác không?” Bàng Hồng Nguyệt không tính móc ra thật, chẳng qua quá chán ghét đối phương nên mới nói vậy mà thôi.
“Không có.” Từ Ngôn cũng rộng lượng, người khác coi hắn như heo, hắn cũng không để tâm.
Đè nén bực bội, Bàng Hồng Nguyệt nghiêm mặt nói: “Không được nóichuyện ta đã từng ở Mã Vương trấn ra bên ngoài. Nhất là cha ta, ông ấy không biết ta đến Tề quốc.”
“Được, ta rất kín miệng.” Từ Ngôn thổi trà nóng. Tuy bị đổ ra ngoài hết một nửa, nhưng hương trà vẫn thơm lừng, nhìn thoáng qua đã biết trà ngon.
Từ Ngôn dễ nói chuyện vậy cũng khiến Bàng Hồng Nguyệt ngoài ý, nàng liếc mắt đánh giá Từ Ngôn, nói tiếp: “Rất tốt, chỉ cần ngươi không nói, cha ta sẽ không biết. Có lẽ đám chính phái bên Tề quốc sẽ không tới Đại Phổ nói lung tung đâu.”
Nhớ tới trận chiến chính tà Tề quốc do mình châm ngòi, Bàng Hồng Nguyệt có chút lo lắng. Ngày đó đám tà phái không nhìn thấy mặt nàng, chỉ có Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn biết chuyện nàng đi tới Đại Tề,còn thiết kế bẫy rập tính toán cao thủ Quỷ Vương môn. Nếu tin này đến tai cha nàng, Bàng Hồng Nguyệt không thoát khỏi giáo huấn đấy.
“Chỉ cần ta không nói,tuyệt đối không có ai biết được.” Từ Ngôn vẫn ung dung nhấp một ngụm trà,rồi chuyển sang một tư thế ngồi thoải mái: “Tề quốc đã không còn chính phái rồi.”
"Ngươi nói cái gì!" Bàng Hồng Nguyệt khẽ giật mình.
“Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn đã bị xóa sổ khỏi Đại Tề rồi.”
"Ai đã hạ thủ?"
"Tất nhiên là Quỷ Vương Môn chúng ta rồi."
Biết tin hai phái đã bị Quỷ Vương môn diệt trừ, Bàng Hồng Nguyệt trầm mặc không nói gì một lúc lâu, rồi nàng hỏi: “Vu Thành và Ngọc Như Ý đều chết cả sao?”
“Ừm, không có kẻ nào sống sót cả.” Từ Ngôn đáp rõ ràng.
Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn bị diệt sạch không lâu lắm, hơn nữa không ai còn sống nên tin này còn chưa đến tay Đại Phổ. Bàng Hồng Nguyệt tính ra là người biết tin này đầu tiên.
Nhớ đến hai vị môn chủ chính phái kia, Bàng Hồng Nguyệt đau xót. Lúc ấy nếu không phải nàng mượn nhờ lực lượng hai phái thiết lập bẫy rập phục kích Thái Bảo, thì bản thân đã không thể giết người được. Ở địa bàn của tà phái, dù chỉ một tên Thái Bảo Quỷ Vương môn thôi thì một mình nàng cũng khó mà giết được.
“Bọn hắn, là bị ai giết?” Bàng Hồng Nguyệt đè nén tâm tình, nhẹ giọng hỏi.
“Ngọc Như Ý bị Dương Nhất giết. A…Dương Nhất là Thái Bảo xếp hạng mười tám.” Từ Ngôn vừa thưởng trà vừa kể.
“Còn Vu Thành?” Bàng Hồng Nguyệt lại hỏi một câu.
“Vu môn chủ là bị thập thất ca của Dương Nhất giết chết.” Từ Ngôn uống xong nửa chén trà, lại rót cho mình ly nữa.
“Oan có đầu, nợ có chủ. Hai Thái Bảo giết các người đều đã chết rồi, bọn hắn cũng đã mất mạng…” Nhìn qua ngoài cửa sổ, Bàng Hồng Nguyệt nhíu mày nói nhỏ: “Dưới hoàng tuyền, các ngươi tự báo thù lấy đi.”
Tin tức của chính phái Tề quốc khiến Bàng Hồng Nguyệt lo buồn, nên không phát hiện được sơ hở trong lời nói của Từ Ngôn.
Quay đầu đưa mắt nhìn Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt chỉ chỉ trên lầu, hung hăng nói: “Từ hôm nay trở đi, ta ở trên lầu, ngươi ở dưới này. Không cho phép ngươi bước lên cầu thang một bước, nghe rõ cho ta!”
Nghe an bài như vậy, Từ Ngôn gật đầu. Có chỗ ở là tốt rồi, hắn chưa bao giờ chọn ba lấy bốn cả.
“Chủ nhân Đông gia Tiền tông này là Bàng gia. Tiền tông rất lớn, không thua gì Quỷ Vương môn các ngươi, cho nên việc vặt rất nhiều.”
Thấy Từ Ngôn coi như trung thực, Bàng Hồng Nguyệt do dự một chút, vẫn đem vài tình huống đại khái của Bàng gia giảng giải cho hắn chút ít.
“Việc mua bán trong nhà chúng ta chủ yếu do đại ca quản lý, còn ta chịu trách nhiệm phụ trách các tiêu cục. Nhị ca không nghiêm túc, thỉnh thoảng mới giúp ta vài việc, nhưng phần lớn thời gian không trông cậy được, gần như sáng sáng là đi ca hát uống rượu. Phụ thân không những quản lý Bàng gia, mà còn quản lý ba đại gia tộc khác nữa. Vốn nhị ca trong nhà được coi là thanh nhàn, nhưng ngươi đến đây thì đã trở thành người rảnh rỗi nhất Bàng gia rồi.”
Liếc nhìn Từ Ngôn vẫn thản nhiên uống trà, Bàng Hồng Nguyệt nói tiếp: “Người là Thái Bảo Tề quốc, hẳn biết rõ mục đích lần quan hệ thông gia này. Cho nên tốt nhất nên yên ổn một chút, chớ sinh sự, như vậy cũng sẽ không có ai đến gây chuyện.”
“Nhà cô có sách không?”
Đột nhiên Từ Ngôn hỏi vậy khiến Bàng Hồng Nguyệt khẽ giật mình, hai mắt trong veo chớp chớp đầy nghi ngờ: “Có, phụ thân thích đọc sách, đại ca cũng vậy, cho nên nhà ta có rất nhiều sách. Có đến ba gian thư phòng, nếu ngươi muốn đọc thì cứ tự mình đến lấy.”
“Vậy là được rồi.” Từ Ngôn cười hắc hắc, nói: “Có sách đọc là được. Ta không thích phố xá, chỉ thích ngồi trong phòng đọc sách. Chỉ cần nhà cô có đủ sách, đọc vài năm liền cũng được.”
Bàng Hồng Nguyệt không nghĩ đối phương thức thời như vậy, vì thế có chút ngoài ý. Nàng lại phải đánh giá Từ Ngôn một phen, phát hiện đối phương cũng không đến nỗi chán ghét cho lắm.
Bàng Hồng Nguyệt khẽ gật đầu, đang định đứng dậy thì Từ Ngôn đã đi trước, nói một tiếng rằng đi qua thư phòng lấy sách. Rồi hắn không quay đầu, đi thẳng khỏi gian viện.
“Chẳng lẽ hắn là mọt sách sao?”
Trong phòng không còn ai khác, Bàng Hồng Nguyệt cong miệng nhỏ, hiện ra một bộ dạng tiểu nữ hài, cổ tay trắng nõn đưa ra chống lấy cằm, miệng khẽ thở dài.
Nàng thở dài, là vì chuyện của Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn.
Coi như môn chủ tiếng tăm lừng lẫy, nói chết là chết đi. Nhân thế quả vô thường. Cũng tốt là đám Thái Bảo kia đều bỏ mình cả, không cần phải ra tay báo thù cho bọn họ.
Thập bát Thái Bảo, còn có ca ca của thập bát Thái Bảo…
Nghĩ tới đây, hàng mày liễu của nữ hài nhướng lên, mắt hạnh trợn to, tức giận vỗ bàn một cái, giận dữ mắng: “Ca ca của thập bát Thái Bảo, không phải là Từ Ngôn, thập thất Thái Bảo hay sao?”
Mất một hồi vòng vo, Bàng Hồng Nguyệt mới phát hiện ra. Vị đại tiểu thư lập tức nổi giận, định đuổi theo tính sổ với Từ Ngôn nhưng ngoài viện đã có chưởng quầy của hai tiêu cục tới tìm. Không còn cách nào khác, Bàng Hồng Nguyệt đành phải lo việc chính sự đã, quyết định sẽ tính sổ với Từ Ngôn sau.