Dịch giả: Hoangtruc
Bị nói là đồ con heo đần, Từ Ngôn không tức giận, chỉ gãi gãi đầu cười khan vài tiếng, bộ dạng có chút lúng túng bất đắc dĩ.
“Cười người chớ vội cười lâu. Kính trọng người, thì người mới kính ta. Nha đầu, những gì gia gia dạy bảo, con quên hết rồi sao?”
Trình Dục đầy áy náy với Từ Ngôn, chỉ đành cười một cái với hắn. Sau đó lão quay đầu răn dạy cháu gái mình, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị đáng sợ.
Nhìn dáng vẻ của gia gia như vậy, Trình Lâm Uyển rốt cuộc cũng bị dọa sợ.
Từ nhỏ nàng đã sống xa cha mẹ, ở với gia gia nên được đích thân gia gia dạy bảo. Mặc dù ngày thường lão nghiêm khắc nhưng đa phần rất cưng chiều nàng. Nàng chưa từng nhìn thấy gương mặt nghiêm khắc của gia gia như vậy bao giờ cả.
Ngữ khí của Trình Dục lúc này chính là những lời lẽ nghiêm khắc của một vị tể tướng đương triều cao cao tại thượng, một nữ hài nho nhỏ làm sao có thể chịu đựng được?
Nước mắt nàng đã ướt hết hốc mắt. Trình Lâm Uyển cũng không dám khóc thành tiếng mà chỉ cúi đầu, bắt đầu sụt sịt nghẹn ngào.
Mấy ngày nay, trong tiểu trấn đã xảy ra quá nhiều chuyện. Cho nên Trình Lâm Uyển đã đầy ghê tởm với cái gọi là Thông Thiên lộ, với đám Thái Thanh Giáo kia, lại thêm vụ nổ hồi sáng khiến trong lòng càng thêm rối bời.
Cho dù là hiểu biết chữ nghĩa, cho dù tâm địa tươi đẹp, thế nhưng nói cho cùng nàng vẫn chỉ là một nữ hài nhi mười lăm mười sáu tuổi mà thôi.
Cách bên màn xe, Từ Ngôn nhìn thấy dáng vẻ của Trình Lâm Uyển như vậy bèn trợn to hai mắt. Hắn vội vàng giải thích: “Không có nhục, không có nhục. Lão gia tử, cháu gái ngài nói Tiểu Hắc nhà ta rất đúng.”
Giơ Tiểu Hắc trư trong ngực lên, Từ Ngôn cười hắc hắc: “Không ai ưa thích cùng đi chung với heo. Nữ hài tử còn sợ dơ bẩn nhất nữa. Chỉ có những kẻ như ta mới không biết hôi thối, không sợ hôi thối.”
“Ha ha ha!” Trình Dục bật cười, nói: “Hay cho câu không biết hôi thối, không sợ hôi thối. Xem như lão phu hôm này được thụ giáo vậy.”
"Từ bi, từ bi."
Từ Ngôn cũng cười cười chắp tay. Nữ hài nhi đã ngừng sụt sịt trong xe ngựa, miệng nhỏ nhắn chu lên, không để ý tiểu đạo sĩ nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đã không còn Thừa Vân Quan nữa, ngươi định đặt chân đến nơi nào?” Trình Dục ngưng cười, nghiêm mặt hỏi.
“Người trong thiên hạ, tự nhiên cũng nên đi dạo một vòng thiên hạ rồi.” Từ Ngôn cũng nghiêm mặt trả lời. Thế nhưng một khắc sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn xụ xuống: “Tìm một vài đạo quán xin tá túc. Có lẽ không chết đói được đâu.”
Đạo sĩ nho nhỏ, tất nhiên cũng không có nhiều phong phạm của Đạo gia. Trong mắt Trình Dục, hắn lại cũng không khác gì một hài tử choai choai cả.
“Mấy năm qua lão phu cũng từng nhiều lần đàm kinh luận đạo với sư phụ ngươi. Ngươi đã là đồ đệ của Từ Đạo Viễn, nếu như không có nơi nào để đi, hay là cùng theo lão phu vào kinh thành đi?” Trình Dục nói đến đây thì ngừng một chút, rồi mỉm cười nói tiếp: “Ít nhất ngươi cũng không lo chết đói.”
Đúng là Trình Dục có đi qua Thừa Vân Quan vài lần. Nhưng chẳng qua lại không có giao tình sâu đậm gì với Từ Đạo Viễn cả. Lão có thể nói ra những lời này, có thể nói chính là nhờ vài phần hảo cảm của lão dành cho hai đạo sĩ một già một trẻ tại Thừa Vân quan.
“Được nha!”
Từ Ngôn đồng ý mà không chút nghĩ ngợi nào khiến lão nhân phá lên cười hặc hặc. Hơi mờ chôn dấu trong lòng lão cũng được tản đi vài phần.
Xe ngựa vẫn cứ tiếp tục đi trên con đường này, tiến về phía trước. Lúc này, Từ Ngôn ở trên cỗ xe thứ nhất, còn Tiểu Hắc trư bị hắn bỏ vào toa xe thứ hai, nơi chuyên dành chứa hành lý, đồ đạc, châu báu nữ trang.
“Từ Ngôn, lúc sáng sớm ngươi có thấy mấy đạo nhân Thái Thanh Giáo ở Thừa Vân Quan làm mấy thứ gì đó không?”
Trên đường, Trình Dục làm như tùy ý hỏi thăm có chuyện khác thường ở Thừa Vân quan sáng nay hay không? Lão cảm thấy tiếng nổ mạnh này nhìn sao cũng cực kỳ tương tự với Thần Võ Pháo. Nếu như đám người Thái Thanh giáo thực sự có được Thần Võ Pháo, thì đối với lão tuyệt đối là tin dữ.
Từ Ngôn ngồi cạnh lão nhân. Đối diện là một vị phu nhân tóc bạc trắng, là phu nhân của Trình Dục. Cạnh vị phu nhân này là Trình Lâm Uyển và hai nha hoàn Trình gia.
Hắn thành thành thật thật ngồi trên xe, bắt đầu nghĩ ngợi, rồi đếm: “Buổi sáng a, đạo nhân mặt thẹo súc miệng, đạo nhân béo ăn mì, mấy người kia tập quyền, còn có nhiều người chưa ngủ dậy. Tối hôm qua bọn hắn uống rất nhiều rượu, đại điện cũng nồng nặc toàn mùi rượu…”
Trình Dục kiên nhẫn nghe tiểu đạo sĩ nói, hàng lông mày lại không chút dấu vết mà giật giật. Bèn hỏi tiếp: “Có thấy bọn họ sử dụng một đồ vật có hình thù kì quái nào đó. Thí dụ như…một cái ống lớn cỡ chừng chén ăn cơm, dài chừng gần nửa trượng?”
Cái ống như lời Trình Dục vừa nói, thật ra lại là nòng của Thần Võ Pháo. Từ Ngôn ngẩn người, nhớ lại rất lâu nhưng cuối cùng rất chắc chắn mà lắc đầu.
“Không thấy thứ đồ vật kì quái như vậy. Thế nhưng trái lại đao kiếm thì có rất nhiều. Mà ta đi ra ngoài cũng từ rất sớm.”
Câu trả lời của Từ Ngôn rất bình thường, loại câu trả lời bình thường như vậy lại lộ vẻ chân thật nhất. Một tiểu đạo sĩ không chút liên quan tới triều đình sẽ không nói dối, chỉ cần không phải do Thần Võ Pháo tạo thành thì cho dù toàn bộ Lâm Sơn Trấn biến mất, lão cũng không coi chuyện này là đại sự gì cả.
Chưởng quản một nhà, sẽ bôn ba vì vợ vì con. Nhưng chưởng quản cả một triều đình, bôn ba là vì thiên hạ.
Tầm mắt và tâm cảnh khác biệt. Cho nên đã chú định lão nhân bên cạnh Từ Ngôn nhìn thấy, không phải là một hộ gia đình an khang, mà là toàn bộ sinh tử của dân chúng một quốc gia, là tương lai của cả một triều đại.
Câu trả lời của Từ Ngôn cũng không cách nào khiến nỗi lòng đang cuồn cuộn của lão giả hoàn toàn yên tĩnh lại được. Đối với Trình Dục mà nói, Thần Võ Pháo không nằm trong tay của đám người Thái Thanh giáo mới là tin tức tốt nhất. Thế nhưng chuyện Thừa Vân Quan bị nổ tan thành bột phấn cũng rất khó liên hệ được với chuyện Địa Long chuyển mình.
Đến tột cùng thì lực lượng gì đã làm Thừa Vân Quan nổ tung thành tro bụi?
Dù đang chợp mắt, nhưng Trình Dục vẫn cứ suy tư đến sự kiện Thừa Vân quan. Về phần tiểu đạo sĩ bên cạnh thì lão lại chưa bao giờ có chút nghi ngờ.
Ẩn cư tại Lâm Sơn Trấn sáu năm, Trình Dục đã gặp Từ Ngôn từ lúc hắn còn chưa đến mười tuổi. Lão cũng không nghĩ ra được một tiểu đạo sĩ sinh trưởng lại địa phương Lâm Sơn Trấn này có quan hệ gì đến sự biến mất của Thừa Vân Quan và với hơn một trăm đệ tử Thái Thanh giáo.
“Vì sao con heo lại không chết?”
Đột nhiên, bên kia truyền tới giọng nói chất vấn của thiếu nữ. Vốn đây là câu hỏi rất tùy ý, nhưng lại khiến không khí trong xe như chớp mắt chợt ngưng đọng lại.
Mới nghe còn tưởng ý Trình Lâm Uyển là sao con heo ngốc như Từ Ngôn lại không bị chôn vùi trong Thừa Vân Quan luôn? Thế nhưng một khắc sau, tất cả mọi người trong xe đều bừng tỉnh.
Từ Ngôn rời khỏi đạo quán từ sớm nên tránh được một kiếp. Thế nhưng còn con Tiểu Hắc trư hắn vừa ôm trong ngực thì thế nào?
Sau sự kiện ở Thừa Vân Quan, Từ Ngôn không hao tổn một sợi lông tóc. Con Tiểu Hắc trư kia vì sao cũng không chút tổn thương?
Một tia nguy hiểm từ sâu trong đáy mắt của hắn hiện lên, Từ Ngôn chỉ trừng mắt nhìn, vò đầu nói: “Sáng sớm vừa mới cho heo ăn xong, quên không đóng cửa chuồng. Tiểu Hắc chạy trốn nhanh quá, đuổi hơn nửa ngày mới bắt được đem về. Heo đã tìm được, nhưng đạo quán thì lại không còn.”
“Con heo cứu ngươi một mạng đấy, hừ!” Trình Lâm Uyển rõ ràng còn chưa hết bực bội, bèn hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu về hướng khác.
“Ngược lại là một con heo may mắn!” Trình Dục cười nói: “Trực giác của động vật mạnh mẽ hơn con người chúng ta rất nhiều. Thời gian biết trước nguy hiểm cũng sớm hơn con người nhiều. May là có con heo của ngươi. Từ Ngôn, nếu có thể không sát sinh, thì nên cố gắng không sát sinh.”
Hiếm khi nghe thấy một chuyện về con heo như vậy, cho nên hành động của Trình Dục khiến cho người nhà của lão có chút khó hiểu.
“Lão gia tử yên tâm.” Từ Ngôn vỗ ngực nói: "Coi như là chết đói, ta cũng sẽ không ăn Tiểu Hắc đấy!"
“Chết đói không ăn thịt heo, đó mới là người ngu.” Trình lão phu nhân tóc bạc trắng cười hòa ái, nói chen vào: “Từ Ngôn này, ý Trình gia gia của ngươi là khuyên ngươi không nên quên ân tình. Còn như chuyện này a, dù gì nó cũng chỉ là một con gia súc, nếu như có một ngày nào đó sắp chết đói, cần ăn thì vẫn nên ăn.”
Lão phu nhân nói không sai, bà cũng là người hiểu rõ Trình Dục nhất. Nếu quả thật chết đói mà vẫn cứ giữ lấy một con heo thì ngươi đã thật sự trở thành một con heo ngốc rồi.
Trình lão phu nhân dạy bảo như vậy, nhưng Từ Ngôn vẫn dùng sức lắc mạnh đầu. Nói thế nào hắn cũng không chịu ăn thịt Tiểu Hắc của hắn, bộ dáng ngây ngốc đó khiến lão phu nhân bất đắc dĩ, chỉ lắc lắc đầu cười. Đến cả hai nha hoàn cũng che miệng, len lén cười. Chỉ có Trình Lâm Uyển vẫn như cũ, chu lấy miệng nhỏ, bộ dáng không bao giờ muốn nói chuyện với Từ Ngôn.
Quãng đường dài đằng đẵng, hai cỗ xe ngựa cứ dần dần lăn bánh, càng ngày càng cách xa Lâm Sơn Trấn, cũng cách xa nơi dân cư sinh sống. Đoạn dường dài dằng dặc buồn tẻ này đối với Từ Ngôn mà nói, vốn là một con đường đi đến một cuộc sinh hoạt an nhàn yên bình. Thế như quỹ tích vận mạng của hắn, đã không hay biết mà lệch sang một phương hướng khác.