Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 173: Ngươi sẽ thấy ta




Dịch giả: Spring_bird

Giọng Từ Ngôn trở nên cứng ngắc lạnh lùng, làm cho người ta phải ớn lạnh.

Từ lâu tên thích khách áo đen đã không muốn nghe lời lẽ gàn dở của Từ Ngôn nữa, lúc này gã chỉ hận không phải là một kẻ điếc. Nhưng đáng tiếc tai gã lại mọc ở trên đầu, không nghe cũng không được, mà gã bị trói cứng ngắc nên cũng chẳng bịt tai lại được.

"Quỷ hồn không tan, phiêu diêu một hồi sẽ bay tới một nơi rất xa..."

Vèo!

Cùng với tiếng nói của Từ Ngôn, một hòn đá nhỏ từ trong xe bay ra, đánh thẳng vào đùi một con chim sẻ đang bay ngang qua xe ngựa. Nghe tiếng con chim rớt xuống đất, hộ vệ biên quân xung quanh còn tưởng lại xuất hiện thích khách nữa, đồng loạt rút gươm ra sẵn sàng đón địch.

Từ Ngôn vén rèm xe bước ra, mặt tươi cười, nói: "Ta chỉ đùa chơi ném vào một con chim, mọi người đừng để ý."

Nhặt con chim hẵng còn đập cánh lên, Từ Ngôn ung dung quay lại xe ngựa. Sau khi lên xe lại không quên lên giọng phân phó, tiếp tục chạy đi.

Người ta chỉ là đánh vào một con chim thôi mà, hai vị thiên tướng lại sợ bóng sợ gió một trận, không nói thêm tiếng nào, cắn răng tiếp tục lên đường. Chỉ là đường về kinh đã chuyển từ đường lớn rộng rãi sang đường nhỏ hoang vu.

Vừa rời khỏi Kỳ Uyên Hạp liền xuất hiện thích khách, dọc theo con đường này không biết còn gặp bao nhiêu lần phục kích nữa. Từ Ngôn mà bị giết, bọn hắn có một nghìn cái đầu cũng không giữ được một cái. Để chắc chắn đạt được mục đích, Trình Vũ cùng vị thiên tướng khác đã thương lượng rồi thay đổi đường đi.

Đi đường nào Từ Ngôn cũng không quan tâm. Hắn cầm con chim sẻ quơ quơ trước mặt tên thích khách, trầm giọng nói: "Ngươi không nhìn thấy được hồn phách, nhưng ta có thể nha. Ta nói cho ngươi một bí mật, mắt ta không giống mắt người thường. Từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy yêu linh quỷ quái. Không những nhìn thấy quỷ, mà ta còn có thể bắt quỷ, bởi vì... Ta là đạo sỹ!"

Kiểu nói nửa thật nửa giả thế này, Từ Ngôn tuyệt đối không nói với người ngoài. Một khi hắn đã nói ra như vậy, thì chắc chắn đối phương sẽ phải chết.

Bàn tay bóp con chim càng lúc càng siết chặt, tên thích khách áo đen có thể rõ ràng thấy con chim sẻ trợn trừng đôi mắt nhỏ. Thậm chí ngay cả sự sợ hãi trong mắt con chim gã cũng thấy được.

Rắc!!!

Chỉ sau một khắc, con chim sẻ vừa sống đó đã bị bóp chết, đầu bị ngẹo sang một bên.

"Ngươi xem!"

Từ Ngôn chỉ vào khoảng không phía trên con chim, vẻ mặt vui mừng, nói: "Bay ra rồi kìa! Ở đây này, thấy không? Một hồn phách nho nhỏ, trong suốt đấy. Rất mờ, rất nhạt, hồn phách loại này chỉ cần một trận gió lớn là có thể thổi tan. Chúng thật sự quá yếu ớt. Nó đang bay ở ngay bên cạnh tay trái của ngươi đó, a, đến vai ngươi rồi, đừng nhúc nhích!"

Một nắm tay chặn phía đầu vai của tên thích khách, động tác của Từ Ngôn phối hợp với thần thái như đúc. Khiến gã quả thật nghĩ là trên vai trái của mình rơi xuống một linh hồn chim sẻ, sợ tới mức đầu nghiêng nghiêng về bên phải.

"Tốt rồi, bắt được nó rồi."

Từ Ngôn thu lại nắm đấm từ vai gã, cong khóe môi thành nụ cười quỷ dị, chậm rãi giang hai tay, nói: "Nó quá yếu ớt, vì vậy không thể chịu được dương khí xung quanh, nhìn xem, nó sẽ phải tiêu tán."

Đùng một tiếng giòn tan, Từ Ngôn vỗ vỗ hai tay, nói: "Ta không thích nhìn thấy chúng tiêu tán, ta thích đập cho hồn phách tản ra, nhìn lúc chúng chia năm xẻ bảy mới là một loại hưởng thụ a."

Vừa nở nụ cười giả tạo, vừa hào hứng dâng trào nhìn chầm chầm vào bàn tay trống không, hành động này của Từ Ngôn đã làm cho ánh mắt gã thích khách áo đen kia đầy sợ hãi, giống như thật sự đã gặp quỷ vậy.

Ngày hôm sau, tên thích khách vừa vượt qua cơn khủng hoảng, thì Từ Ngôn chẳng những giết chết một con chim nhỏ, mà còn bắt được hai con thỏ rừng, một con gà rừng, cộng thêm mấy con sâu róm. Tất cả đều là giết chết trước mặt gã, rồi sau đó chỉ cho gã hình dạng hồn phách, cuối cùng tất cả đều bị Từ Ngôn đập tản đi.

Sáng sớm ngày thứ ba, tên thích khách áo đen đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, cuối cùng đã sắp sửa sụp đổ, bởi vì mắt gã đỏ hồng lên mà Từ Ngôn vẫn không ngừng giảng cho gã đặc trưng của thuật Quỷ Hồn.

"Hồn phách sẽ tự động tiêu tán, bắt kể là sâu bọ chim chóc hay là con người. Có điều hồn phách con người so với động vật sẽ có thời gian lưu lại dài hơn một chút. Khoảng chừng một đến ba ngày tùy người. Ngươi có biết mọi người sau khi chết đi, linh hồn sẽ bay tới chỗ nào trước nhất không?"

"Là bay về nhà của mình."

"Bởi vì nhà là cội nguồn của con người, người chết cũng sẽ không làm tổn thương người nhà của mình. Người chết chỉ muốn liếc mắt nhìn người nhà, thấy họ bình an thì hồn mới có thể tản đi, phân tách vào không khí, không bao giờ trở về nữa..."

Trong âm thanh thì thầm quỷ quyệt, Từ Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, nói nhỏ: "Ta là đạo sĩ, vì vậy ta sẽ dùng một loại pháp môn Câu Hồn. Nó sẽ giam cầm hồn phách của ngươi trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ dẫn hồn phách của ngươi trở lại kinh thành. Ta nghĩ nhà của ngươi hẳn là cách kinh thành không xa, sau đó ta sẽ thả ngươi ra, xem ngươi bay đi..."

" Ngươi sẽ đi đâu đây?"

Từ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, trầm giọng nói: "Ta đoán hồn ngươi nhất định sẽ bay về nhà mình. Liếc mắt lần cuối nhìn cha mẹ, vợ con, chứng kiến bọn họ ăn uống khỏe mạnh, đã nhận được tiền tài mà cả đời tiêu pha dư dả, ngươi mới có thể an tâm. Nhưng mà, ngươi sẽ không thể rời đi, bởi vì ngươi còn có thể chứng kiến mấy cảnh tượng thú vị."

"Ngươi sẽ thấy ta!"

Bên trong xe tối mờ mờ, gương mặt Từ Ngôn trở nên dữ tợn như ác quỷ âm trầm mà kể lể: "Ngươi sẽ thấy ta xuất hiện trong nhà của ngươi, bắt người nhà ngươi đem trói lại một chỗ. Ta sẽ lấy dao nhọn, bắt đầu lựa chọn mục tiêu đầu tiên, à, người già thì tôn kính, có lẽ nên bắt đầu từ nhỏ trước đi. Ngươi có lẽ có con cái, một hay là hai đứa? Coi như có hai đứa đi ha? Ta sẽ đem chúng đến một gian phòng, thắp một ngọn đèn lên, trói một đứa lại, sau đó dùng đao sắt mổ bụng đứa kia. Để cho đứa bị trói trơ mắt nhìn bộ dáng em trai hay em gái của nó đau khổ giãy giụa, chứng kiến từng mảng từng mảng máu tươi nhuộm đỏ mặt đất!"

Trong bóng tối lờ mờ, hai con mắt Từ Ngôn lóe lên tia sáng như trong mắt sói hoang, giọng nói mang theo hưng phấn và tàn nhẫn không che giấu được.

"Ngươi phải trơ mắt nhìn từng người thân một chết đi, chứng kiến bọn họ từ nỗi thống khổ vô tận mà biến thành từng đạo hồn phách. Cuối cùng, tất cả người nhà đều sẽ thấy được ngươi, bởi vì tất cả đều đã biến thành quỷ. Bọn họ sẽ kêu rên với ngươi, gào rú với ngươi, là vì chính ngươi đã mang đến vận rủi cho bọn họ!"

Vừa dứt lời, thân thể tên áo đen đã không thể nào kiềm chế được mà run rẩy lên, hai con mắt gã hiện đầy tơ máu và sợ hãi. Sau một khắc, Từ Ngôn bỗng nhiên quát khẽ.

"Là ngươi dẫn ta tới nhà của ngươi, cho nên, ngươi mới chính là kẻ đầu sỏ giết chết người nhà mình. Bon họ vốn nên là áo cơm không lo không nghĩ, lại bị ngươi liên lụy đến nỗi chết thảm trong nhà!"

"Không! Không! Ngươi không thể giết họ được! Ngươi không dám giết họ đâu!" Tên áo đen lần đầu tiên mở miệng sau ba ngày, giọng đã khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, giận dữ nói: "Ngươi giết người thì quan phủ sẽ không tha cho ngươi, ngươi không dám giết người!"

"Sao ta lại không dám chứ?"

Từ Ngôn dựa lưng vào thành ghế phía sau, bóng hắn hòa vào bóng tối âm u trong thùng xe, chỉ có giọng nói vô cùng lạnh lẽo truyền đến.

"Ngươi quên rồi sao, ta thân là Thái Bảo Quỷ Vương môn, người mà ta giết so với số người ngươi quen biết còn nhiều hơn đấy..."

"Không cần nghi ngờ, ta nhất định nói được thì làm được!" Từ Ngôn há miệng, nhe răng cười: "Nếu như không muốn liên lụy bọn họ, ngươi chỉ cần nói ra một cái tên là được. Chủ tử của ngươi rốt cục là ai? Oan có đầu nợ có chủ, món nợ ngươi ám sát ta, ta sẽ tính trên đầu của hắn. Nếu như ngươi không nói, thì ta chỉ có thể nã vào người nhà ngươi cho hả giận thôi."

Một câu Thái Bảo Quỷ Vương môn đã triệt để chặt đứt hy vọng cuối cùng của tên thích khách.

Chính là như vậy, Quỷ Vương môn đứng đầu tà phái, vốn dĩ là đám hung ác giết người không chớp mắt, huống chi đây còn là Thái Bảo của Quỷ Vương môn.

"Hứa, Hứa, Hứa..." hàm răng tên thích khách bắt đầu run lên, đấu tranh giữa sự trung thành với người thân, sắc mặt gã trở nên trắng bệch như ma.

"Nói đi, chỉ cần một cái tên, sẽ có thể cứu được người nhà của ngươi. Ngươi xem, khoản giao dịch này rất công bằng a." Từ Ngôn giang tay ra, rồi bỗng nhiên túm chặt cổ đối phương: "Nói! Nếu không ta sẽ tàn sát hết sạch cả nhà ngươi!"

"Hứa Kính Chi!"

Tên thích khách áo đen trong hoảng loạn cuối cùng phun ra một cái tên, mà chủ của cái tên này nhất định sẽ trở thành mục tiêu phải giết của Từ Ngôn.