Dịch giả: archnguyen1984
Đệ tử Quỷ Vương Môn tiến vào lòng núi có mấy ngàn người, canh giữ ở bên ngoài sơn động cũng không ít. Hơn bốn ngàn người của hai đường khẩu xúm lại, đừng nói là người sống, một con chim nhỏ muốn bay cũng không thoát.
Vận khí của Nhạc Thừa Phong không tệ. Thanh Mộc là một trong những đường khẩu chịu trách nhiệm canh giữ ở cửa động, một vị đường chủ khác lại là bằng hữu của hắn, tên Trương Hùng.
“Đã hơn nửa ngày rồi, chỉ là đuổi giết một lão hòa thương mà thôi, chẳng lẽ còn xảy ra điều gì ngoài ý muốn?” Trương Hùng không khỏi lo lắng nói.
“Thái Bảo môn tự mình ra tay, thêm mấy trăm môn nhân đạt tới Tiên Thiên nữa. Địch nhân chỉ là một lão hòa thượng, trừ phi hắn biết bay, nếu không khó tránh khỏi cái chết.” Nhạc Thừa Phong rất tin tưởng. Hắn hiểu rõ thực lực của đám Thái Bảo. Dù Không Trí hòa thượng có đạt tới Trúc Cơ cảnh, bị nhiều người vây giết như vậy cũng khó chiếm được chỗ tốt nào.
Thân núi chấn động nhưng Nhạc Thừa Phong chưa từng lo lắng. Hắn an ủi lão hữu. “Ngọc Lâm Sơn sừng sững đã nhiều năm chưa từng sụp đổ. Trương huynh cứ yên tâm. Chấn động ấy cho thấy tình hình chiến đấu hẳn rất ác liệt. Bổn phận của chúng ta là ngăn chặn ở ngoài này, những việc khác đã có các Thái Bảo giải quyết.”
Nhạc Thừa Phong biết việc của mình, chỉ cần áp trận là được. Hắn được bố trí ở ngoài, vận khí đã là không tệ. Nếu có thể bắt được hòa thượng Không Trí, công lao nhất định không kém so với hai nhà Thanh Mộc, Song Ngư.
Loại tiện nghi này có ai muốn bỏ qua? Cho nên biết rõ thân núi rung động nhưng Nhạc Thừa Phong không nhúc nhích, Trương Hùng cũng vậy. Hai người liếc nhìn nhau, ngầm hiểu trong lòng, biểu hiện như hai vị thần giữ cửa.
Thân núi chỉ chấn động một chút, loại nguy hiểm này chưa thể khiến Nhạc Thừa Phong chưa lâm trận đã bỏ chạy. Hắn không trốn, càng không đi vào trong sơn động nửa bước.
Không cầu công lao cũng không muốn phải nhận thất bại. Huống chi đại Thái Bảo đã sớm phân phó xuống, bảo bọn họ giữ cửa động là được.
Đợi từ sáng sớm tới hoàng hôn, Ngọc Lâm sơn ngày càng rung động mạnh, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước.
Nhạc Thừa Phong cảm thấy không ổn. Hắn nhìn sắc mặt Trương Hùng cũng đang trắng bệch, trong lòng tự nhủ không lẽ Ngọc Lâm sơn có thể sụp đổ thật hay sao?
Danh sơn tồn tại hơn một ngàn năm chưa từng sập. Mặc dù thân núi có sụp đổ chắc cũng chỉ sụp một chỗ, chưa từng nghe nói cả ngọn núi lại tan tành bao giờ.
Mặt đất dưới chân bắt đầu chấn động không ngừng. Nhạc Thừa Phong cảm thấy bất an thực sự. Hắn chưa từng nghe nói tới chuyện cả ngọn núi đổ sụp, nhưng không nghe nói không có nghĩa là nó không thể sập được.
Đưa mắt nhìn Trương Hùng ở đối diện, Nhạc Thừa Phong phát hiện đối phương đã sớm có ý rút lui, vừa định tìm cớ cùng Trương Hùng rời khỏi cửa động thì Nhạc Thừa Phong phát hiện thấy đào binh ( binh lính đào ngũ).
Có mấy tên lâu la Quỷ Vương Môn đang dáo dác chui vào rừng cây, hướng dưới núi trốn đi.
Thủ hạ lại trốn trước cả mình? Việc này sao có thể chấp nhận được! Nhạc Thừa Phong tức giận đến râu tóc dựng ngược, chỉ vào một tên thủ hạ đang sắp chạy tới chân núi mắng. “Ai cho các ngươi xuống núi? Quay trở lại cho ta!”
Ngón tay hắn chỉ có thể chỉ về một hướng. Tên thủ hạ bị hắn chỉ nơm nớp lo sợ quay đầu lại, dù đứng cách đó thật xa cũng không dám cất bước.
“Quay lại cho ta!”
Nhạc Thừa Phong quát to đầy phẫn nộ. Đối phương mang bộ dáng do dự, cảm giác dày vò không yên. Hắn quyết định bắt tên đó trông cửa động thay mình, lấy cớ tiêu chảy mà rời đi trước.
Hôm nay, Vương Bát Chỉ thật không may. Chuyện phải di chuyển ngàn dặm xa xôi theo đường khẩu vào Ngọc Lâm sơn không nói, phải lục soát hai ngày khắp cả núi làm hắn mệt mỏi không chịu nổi. Việc không phải chui vào trong động làm hắn rất cao hứng, nhưng lúc nhận thấy thân núi chấn động, hắn liền phát cáu.
Nhạc Thừa Phong có thể chưa thấy ngọn núi sập bao giờ, Vương Bát Chỉ hắn đã nghe qua. Không những nghe, hắn còn tận mắt thấy một tòa núi hoang bị mối xông ầm ầm đổ xuống.
Con mối đào thành hang động, nếu quá nhiều thì ngọn núi hoàn toàn có thể sụp đổ.
Vốn định nhân lúc người khác không để ý mà chạy xuống chân núi thì bị đường chủ bắt quay lại, toàn thân hắn đổ mồ hôi, thầm kêu hỏng việc rồi. Bị đường chủ đại nhân bắt quả tang chạy trốn, về đến nhà không bị lột da mới lạ.
Đang do dự có chạy hay không thì từ trên núi, Vương Bát Chỉ thấy một góc đỉnh núi văng tung tóe. Một khối đá to hơn cả Ma bàn rơi xuống, nhằm đúng đỉnh đầu hai vị đường chủ.
“Kìa…kìa…, đường chủ cẩn thận đấy!”
Vương Bát Chỉ kinh hãi hô lên. Nhạc Thừa Phong ngẩng đầu, mặt trắng bệch. Chân khí Tiên thiên tam mạch nhanh chóng vận chuyển, vung kiếm bổ về phía cự thạch đang lao tới. Không kịp tránh đi rồi, hắn chỉ còn cách bổ tảng đá ra mới có thể may mắn thoát được.
Cũng may, hắn được Vương Bát Chỉ nhắc nhở, cùng với Trương Hùng toàn lực ra tay. Hai vị đường chủ thực lực Tiên thiên tam mạch hợp lực lại, tảng đá lớn bị chém thành hai nửa. Một đám đệ tử Thanh Mộc khác không kịp né tránh bị đá đè bẹp dí. Nhạc Thừa Phong và Trương Hùng xem như tránh được một kiếp.
Nơi này không thể ở lâu!
Nhạc Thừa Phong bị dọa cho khiếp vía, vừa muốn kéo Trương Hùng trốn xuống dưới núi thì mặt đất dưới chân đột nhiên nứt ra, cát đá bay tung tóa, bụi mù một khoảng.
Một tiếng nổ lớn từ chính giữa vang lên, cả tòa Ngọc Lâm sơn đổ sụp. Dù là đệ tử Quỷ Vương Môn giữa sườn núi hay tòa Ngọc Lâm tự trên đỉnh núi đều biến mất trong nháy mắt. Tiếng nổ tạo thành rung chấn ầm vang cả phút mới dần dịu lại. Ngọc Lâm sơn đã không còn, chỉ còn lại một vùng phế tích.
Thời điểm Nhạc Thừa Phong được Vương Bát Chỉ nhắc nhở đúng là lúc Trác Thiếu Vũ bị yêu linh Xuyên Sơn Giáp xé rách, cũng là lúc Từ Ngôn đánh mạnh về phía cửa ra.
Nếu Nhạc Thừa Phong không phát hiện ra tên đào binh, lại được Vương Bát Chỉ đánh động thì vị đường chủ Thanh Mộc này đã bỏ lỡ thời cơ, hoàn toàn bị chôn sống cùng Ngọc Lâm sơn rồi.
Ở khu rừng hoang dưới chân núi, Vương Bát Chỉ ngây người nhìn đống phế tích trước mặt. Cả đám người không may đã bị chông sống, chỉ còn tên xui xẻo là hắn lại may mắn thoát nạn.
“Đường chủ?” Vương Bát Chỉ không biết ai may hơn ai, nhỏ giọng kêu. “Đường chủ đại nhân, người còn sống chứ?”
Yết hầu Vương Bát Chỉ nhúc nhích, nuốt khan. Quang cảnh tòa núi sụp đổ này cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến. Ngọn núi hoang lúc nhỏ hắn thấy không thể so sánh với Ngọc Lâm sơn này được.
Núi lở, hơn vạn đệ tử Quỷ Vương Môn không thoát, chỉ có chút đào binh nhanh chóng chạy xuống dưới chân núi thoát được. Những người còn lại, kể cả đường chủ và các Thái Bảo hẳn đã chết rồi!
Nhớ tới Thái Bảo, Vương Bát Chỉ kinh hãi tiến lại gần, dùng sức đẩy một khối đá lớn ra, run rẩy hô. “Ngôn ca nhi, thập thất gia!”
Ầm ầm!!!
Tiếng nổ lại vang lên, Vương Bát Chỉ kinh hãi co chân bỏ chạy. Hắn không còn để ý đến Từ Ngôn, đến cả vạn người bị đá núi đè lên được nữa. Dù có phải tất cả đã chết rồi hay chưa, thời điểm này vẫn nên đi xa một chút. Chẳng may có vị đại gia nào không chết, nhìn thấy hắn chẳng hảo tổn một sợi lông tóc nào thì thật phiến toái.
Đào bình không có kết cục tốt đẹp gì. Vương Bát Chỉ quyết định trong mười năm sẽ không xuất đầu lộ diện. Thanh Mộc đường không về được, Mai Hương lâu lại là một nơi ẩn cư rất tốt, chỉ là không thể làm hộ viện như trước. Tốt nhất hắn nên ẩn núp phía sau, làm đầu bếp quanh năm không cần phải ra ngoài.
Lúc Vương Bát Chỉ đã đi xa khỏi Ngọc Lâm sơn, sấc trời cũng dần tối. Trong ánh trăng lờ mờ, tại vùng rìa phế tích, ở vị trí Vương Bát Chỉ vô tình đẩy khối đá lớn ra lúc trước chợt động đậy, sau đó có một cánh tay thò ra. Một thân ảnh dính đầy bụi đất đang cố sức trườn ra ngoài.