Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 131: Thiết giáp Man tộc (trung)




Dịch giả: Hoangtruc

Ác chiến đã hoàn toàn được khơi mào, lúc này Từ Ngôn không cần phải đi đầu nữa. Tuy hắn không nói thêm gì, nhưng đám thiết kỵ vọt tới không có ý định buông tha đám người Quỷ Vương môn, mà hơn bốn trăm cao thủ Tiên Thiên Quỷ Vương môn cũng đã giết người đến đỏ mắt rồi.

Địch nhân quả thật là thiết kỵ đấy, nhưng bọn hắn cũng là cao thủ Tiên Thiên.

Cao thủ Tiên Thiên có kiêu ngạo của cao thủ Tiên Thiên. Mấy trăm chuôi đao sắc bén đồng loạt tản ra hào quang chân khí sáng ngời, nghênh đón đám thiết giáp lại bắt đầu tràn lên như nước lũ.

"Chém vào đùi ngựa!"

Vừa rồi Trác Thiếu Vũ cũng phải trải qua đợt công kích của kỵ binh, tay phải của gã bị kỵ binh quét qua mà rướm máu. Lúc này gã trợn trừng hai mắt, giận dữ quát: “Bức bọn chúng xuống khỏi ngựa.”

Có người chỉ huy vẫn tốt hơn từng người đơn độc chiến đấu rất nhiều, huống chi kinh nghiệm của Trác Thiếu Vũ cũng không tầm thường. Gã biết rõ chỉ cần Man tộc còn ở trên lưng ngựa, cho dù đối mặt với cao thủ Tiên Thiên xung phong liều chết cũng chưa chắc rơi xuống hạ phong. Thế nhưng một khi chiến mã của bọn chúng bị ngã, chiến lực Man tộc cũng giảm đi ít nhất ba phần.

Chiến mã của Man tộc cũng có giáp sắt, nhưng không cách nào che đậy hết cả đùi ngựa. Nhận được lệnh của đại Thái Bảo, các cao thủ Tiên Thiên Quỷ Vương môn ào ào đánh ra toàn lực, kẻ nào cũng cắm đầu chiếu cố đùi ngựa, không hề va chạm cứng rắn với đối thủ mà còn mượn nhờ đà thúc ngựa mà chém cự đao ra.

Đợt công kích thứ hai của Man tộc rõ ràng đã nhận lấy thất bại. Hơn một trăm con chiến mã bị chém ngã trên mặt đất, mấy tên Man tộc cũng hung hãn không kém, té xuống đầu choáng mắt hoa nhưng vẫn xách đao lên tiếp tục chiến đấu.

Hơn bốn trăm cao thủ Tiên Thiên đồng loạt ra tay, cảnh tượng không thể giống như lúc ở thôn Lý gia được.

Lần đó chỉ có một ít cao thủ Tiên Thiên, còn lại phần lớn đều là đệ tử Quỷ Vương môn bình thường. Lần này chủ yếu là cao thủ Tiên Thiên, hình thành một mảnh đao kiếm lóng lánh hào quang chém tới. Từng cái đầu Man tộc bị văng ra, khiến cho đám thiết kỵ Man tộc vừa quét qua nhìn thấy, hai mắt đỏ lên, lại rống giận vọt tới lần nữa.

Tuy rằng lúc đầu là do chính hắn dẫn động hai bên huyết chiến, nhưng tính đến lúc này Từ Ngôn vẫn phải xuất nhiều lực nhất. Ngoại trừ không vận chuyển chân khí Ngũ mạch, thì đến Phi Hoàng cũng bị hắn không ngừng đánh ra.

Thương vong Quỷ Vương môn ra sao, hắn mặc kệ, hắn chỉ cần lưu ba trăm mạng thiết kỵ này lại là được.

Lần công kích thứ ba của Man tộc có tốc độ không nhanh bằng hai lần trước. Không phải bọn chúng không toàn lực thúc ngựa, mà cả đám đều đồng loạt xuống ngựa chuyển thành bộ chiến.

Mấy tên Man tộc bị té khỏi ngựa lúc nãy tuy không nhiều, nhưng vẫn xung phong liều chết, đám Man tộc còn lại mới vứt bỏ ngựa theo sau. Bọn chúng xuống ngựa, đám cao thủ Quỷ Vương môn lập tức chiếm thượng phong.

Một khi võ giả Tiên Thiên dốc sức liều mạng, uy lực tuyệt đối không thể khinh thường. Lực lượng Man tộc quả thật rất lớn, nhưng Tiên Thiên mang theo chân khí trên đao kiếm cũng không phải thứ ăn chay. Hai bên cứ vậy lao vào hỗn chiến.

Máu tươi nhuộm khắp con đường, ngoại trừ Quỷ Vương môn và Man tộc ra thì hiện giờ trên đường đã không còn ai khác. Máu tươi trên nền tuyết trắng lại càng thêm bắt mắt, không lâu lắm đã có hơn trăm người bỏ mạng rồi.

Từ Ngôn một đao chém bay một tên Man tộc, người hắn đầy máu, không phải máu của hắn mà là của kẻ địch.

Dường như hắn đã trở thành một con ác quỷ bò ra từ địa ngục, bãi chiến trường liều chết này bất chợt như thuộc về vị Thái Bảo mười bảy hung ác nhất, giết người nhiều nhất nơi đây. Man tộc chết dưới đao hắn đã lên tới bảy người.

Một người chém chết bảy, nhưng lửa giận trong lòng Từ Ngôn không những được dập tắt, mà còn bốc cháy dữ dội hơn nữa, ánh mắt phủ đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào tên Man tộc to lớn nhất trên chiến trường.

Chính là tên Man tộc cao lớn, lúc đầu dùng hồi mã đao thiếu chút nữa đã chém Từ Ngôn phải phun máu tươi.

Đó là tên Man tộc cao lớn có vũ kỹ không tầm thường, là thủ lĩnh đội thiết kỵ này, tay gã đang cầm một thanh cương đao cực lớn, mũi đao trên cùng cắm theo một cái đầu lâu. Lúc nãy Quỷ Vương môn đối đãi với đám man nhân ngã ngựa thế nào, hiện tại gã trả về thế đó, hơn nữa đầu người gã cắt xuống còn là của một vị Thái Bảo.

"Cửu ca!"

Đôi mắt đỏ ngầu của Từ Ngôn nhìn qua rồi gầm lên giận dữ, hắn xách đao lao về phía tên Man tộc cao lớn kia. Một thân sát khí đầy người khiến đám cao thủ Quỷ Vương môn gần đó đều thấy kinh hãi không thôi.

Người khác nhìn qua, là vì Thái Bảo thứ chín bị giết nên mới khiến Thái Bảo thứ mười bảy nổi giận bèn xông lên báo thù. Nhưng thực ra Thái Bảo thứ chín có chết hay không Từ Ngôn sẽ không để tâm, hắn nổi điên là vì nhìn thấy bóng dáng một hồn phách đang vờn quanh gã.

Thân thể hồn phách đó rất gầy gò, sau lưng còn kéo theo một mái tóc rất dài, nhìn qua đại khái là một bé gái mười mấy tuổi. Chỉ là nó không có phần hộp sọ, là một thân thể trống không đang đảo quanh tên Man tộc cao lớn.

Thời điểm chiến mã lao tới tấn công, hồn phách kia bị tách rời. Nhưng khi xuống ngựa, Từ Ngôn lập tức phát hiện được sự tồn tại của hồn phách không đầu này.

Quỷ hồn không hộp sọ kia, chứng minh rằng trước lúc chết, đầu nó đã bị người ta cắt xuống, có thêm mái tóc dài sau lưng cho thấy có liên quan tới cái chén rượu xương người trong căn lều gỗ kia.

Trên con đường chính này, khi Từ Ngôn thấy được hồn phách kia bèn lao vọt qua, lưỡi đao lóe lên từng tia sáng lạnh, bổ một đao về phía đối thủ cao lớn.

"Chết cho ta!!!"

Rặc rặc!

Hàn Thiết đao bị thanh cự đao chặn lại bị vỡ toác ra, cự đao kẻ địch cũng bị nứt nhưng không bị cắt rời. Vũ khí có thể chống lại chân khí Tiên Thiên Tứ mạch chắc chắn không tầm thường, nói rõ cự đao đối thủ tất nhiên cũng là bảo vật.

Từ Ngôn tiến công chọc giận tên cao to này, tên Man tộc như người khổng lồ, thiết giáp lay động, trụ vững chân rồi nhanh chóng nâng đao chém tới. Không đợi cho thân hình đảo ngược của Từ Ngôn tiếp đất, gã hoành đao vừa nhanh vừa gọn bổ tới.

Từ Ngôn khom gối cong người, hai tay ôm lấy đầu gối ngay giữa không trung, khẽ đảo người một cái, tránh được cự đao mang theo tiếng gió rít dán sát lưng chém tới, rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

Lúc cự đao bổ qua lưng, Từ Ngôn đột nhiên duỗi chân tung ra song cước, vừa vặn đạp lên mặt đao đối thủ. Sau đó hắn tiến ba bước nữa, vung chân đá thẳng vào mặt đối thủ.

Một cước toàn lực của Tiên Thiên Tứ mạch, cho dù là tảng đá bị đá trúng cũng phải nứt toác mộtlỗ.

Cho dù thân thể tên Man tộc cao lớn có vẻ nặng nề, nhưng phản ứng với nguy hiểm cực nhanh. Đao chém ra không thu lại kịp, gã bèn đưa tay trái lên bảo vệ mặt.

Bộp!

Một cước đá trúng mu bàn tay của đối phương, Từ Ngôn lập tức lộn ngược ra sau một vòng, tựa như một bức rèm được cuốn ngược lên ngay giữa không trung, hắn lộn ba vòng rồi vững chãi đáp xuống đất.

Sau tích tắc giao phong đó, bông tuyết mới bắt đầu chậm rãi rơi xuống, từng đám bông tuyết mới bắt đầu bám lên thiết giáp của tên Man tộc cao lớn, bám lên cả Hàn Thiết đao trong tay Từ Ngôn.

Một dòng máu chảy từ lưng Từ Ngôn xuống dưới, cự đao không chém trúng người nhưng gió rít sắc bén theo lưỡi đao bổ xuống lại rạch ra một vết máu trên lưng hắn.

"Hừ!"

Lắc lắc mu bàn tay tứa đầy máu tười, tên Man tộc cao lớn giận dữ hừ lên một tiếng, xách đao chiến tiếp.

Sau lưng Từ Ngôn xuất hiện vết máu, nhưng mu bàn tay trái tên Man tộc cũng gần như bị đá nát, còn có thể nhìn thấy một vài đốt xương gãy rời ra.

“Cái đầu của ngươi…” khóe miệng gã kéo ra một nụ cười lạnh, vừa lao đến Từ Ngôn vừa khàn khàn gào rú: “Để lại đi”

Sạttt!!

Đao chạm đao, chân khí Tứ mạch giao phong với man lực. Cả hai lúc này đều đã chém giết đỏ mắt, buông bỏ cả kỹ xảo mà chỉ đơn thuần dùng lực lượng và chân khí chém giết cho đến khi giết được đối thủ, hoặc bị đối thủ giết chết.

Xa xa, hơn mười cao thủ Tiên Thiên tụ tập cùng Trác Thiếu Vũ không khỏi đưa mắt nhìn về cuộc chém giết kinh khủng nhất trong trận chiến này. Đối thủ của Từ Ngôn rất mạnh, Trác Thiếu Vũ đã sớm nhìn ra được, nhưng gã không hiểu là vì sao Thái Bảo thứ chín bị giết lại khiến Từ Ngôn như nổi điên lên.

Chẳng lẽ quan hệ giữa lão thập thất và lão cửu không tệ?

Không hiểu sao khi Trác Thiếu Vũ nhìn thấy Từ Ngôn liều mạng như vậy, tức giận trong lòng biến mất hơn phân nửa.

Lúc Từ Ngôn đi đầu phóng tới đám thiết kỵ, Trác Thiếu Vũ chẳng những bị tức đến chết mà còn sinh ra một cảm giác không rét mà run. Khoảnh khắc đó, Trác Thiếu Vũ còn nghi ngờ Từ Ngôn muốn kéo mười tám Thái Bảo Quỷ Vương môn và đám cao thủ Tiên Thiên đồng quy vu tận.