Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 12




Dịch giả: Hoangtruc

Từ Đạo Viễn nhỏ giọng nói, lại khiến lòng Từ Ngôn trầm xuống.

“Sư phụ, bọn họ thật sự muốn tế sống người sao?”

“Sợ là như vậy…khục khục khục.”

“Thái Thanh giáo không phải là giáo phái đứng đầu chính phái sao? Sao có thể giết người tùy tiện như vậy?”

“Đứng đầu chính phái?” Trong mắt lão đạo sĩ chợt xẹt qua một tia hồi ức, ánh mắt chớp động, nói: “Phổ quốc có rất nhiều chính phái, thế nhưng danh xưng đứng đầu này chẳng qua chỉ là lời nói của một phái mà thôi. Còn như nói là đứng đầu chính phái của Đại Phổ thì Thái Thanh giáo vẫn còn kém vài phần. Hơn nữa ai nói với ngươi là người của chính phái thì sẽ không giết oan người vô tội?”

Nhìn ánh mắt Từ Ngôn đầy mê man, lão đạo sĩ khẽ cười nói: “Thiên hạ rộn ràng, cũng chỉ vì lợi mà thôi. Đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc a…”

Lời Từ Đạo Viễn nói, Từ Ngôn nghe thấy cũng hiểu được. Chẳng qua hắn nghĩ không ra, chỉ vì một trò lừa bịp là Sơn thần nổi giận mà thật sự phải giết mất hai người đang sống sao?”

Phía bên kia bức tường của đạo quán, chiêng trống vang trời, từng tràng ầm ĩ.

Nghe thấy động tĩnh vậy, Từ Ngôn bèn chạy ra nhìn. Hắn chỉ nhìn thấy mười mấy đạo sĩ Thái Thanh giáo ngủ nhờ tại đạo quán đi ra khỏi Thừa Vân Quan, từng người đều mặc đạo bào, tay cầm thanh kiếm gỗ đào, vội vàng leo lên xe ngựa. Bọn họ vừa quăng nước phép hoặc lá bùa xuống, vừa hô to: “Đạo đức thông huyền tĩnh, chân thường thủ Thái Thanh”, thanh thế to lớn và long trọng tiến về phía trước. Nhìn qua hướng đi thì đúng là đến quảng trường của tiểu trấn.

Giờ lành đã đến, buổi đại lễ cúng bái cũng sắp được bắt đầu.

Quảng trường Lâm Sơn Trấn lúc này đã phủ kín dân chúng. Tin tức Sơn thần nổi giận như một cơn gió lốc càn quét mạnh mẽ, khiến trong lòng của tất cả thôn dân luôn sinh hoạt quanh nhà ở trấn này đều run sợ. Năm ngoái hoa màu đã bị dịch châu chấu tàn phá hơn phân nửa, nếu năm nay mà còn gặp phải tai họa lớn nữa thì thật sự dồn người khác phải chết mà.

Đối với dân chúng, cái ăn chính là trời đấy. Mục đích cao nhất của dân chúng hoàn toàn không phải là cái gì thiên hạ thái bình, cũng không phải là chuyện con cháu có thể dương danh lập vạn. Bọn họ chỉ hi vọng đơn giản chẳng qua chỉ là được no bụng mà thôi.

Mọi người còn đang xì xào bàn tán, khi thấy các đạo sĩ tiến đến thì đột nhiên yên tĩnh lại. Không lâu sau, quảng trường đã được dọn dẹp qua một lần sạch sẽ, rồi một tế đàn bày biện đồ cúng được dựng nên, quay về hướng Đông. Lại có thêm một cái ban công quái dị dựng bằng cây và cỏ khô, nghe nói được gọi là Thông Thiên Lộ, cũng không rõ có tác dụng gì.

Từ Đạo Viễn được Từ Ngôn dìu đến gần, đang ở trong đám người này. Xa xa, lão gia tử Trình gia cũng xuất hiện trong đám người, chẳng qua lúc này sắc mặt lão nhân âm trầm như nước, ngoại trừ cháu gái là Trình Lâm Uyển bên cạnh thì còn có hai người nữa theo hầu.

Tế đàn trên quảng trường được dựng xong, gã đạo sĩ mặt thẹo phất lấy cây phất trần, cất cao giọng: “Đạo đức thông huyền tĩnh, chân thường thủ Thái Thanh. Đại kiếp nạn của Lâm Sơn Trấn sắp đến, vì để cho mọi nơi an bình, chúng ta cam nguyện đạp nhập phàm trần, dẹp cơn giận của trời, ngăn cho dân khỏi lầm than, từ bi từ bi.”

Đạo nhân mặt thẹo vừa dứt lời thì hai người sau lưng gã đồng thời dùng kiếm gỗ đào hất lá bùa lên. Hai lá bùa không lửa tự bốc cháy, tàn lửa bay lả tả khiến đám người quan sát xung quanh bất giác nảy sinh lòng kính sợ. Sau đó, mồi lửa này còn nhen nhóm lên ba nén nhang trên bàn thờ.

“Thời cơ đã đến!” Đạo nhân mặt thẹo lúc này gào to: “Để nguôi lửa giận của Sơn thần, bỏ tiền tài bảo vệ bình an.”

Lúc này, có mấy đạo sĩ bắt đầu kéo xe ngựa đi vòng quanh quảng trường, cứ đến trước mặt một dân chúng nào cũng đều nói một câu, để nguôi cơn giận của Sơn thần, bỏ tiền tài bảo vệ bình an. Ý tứ rõ ràng là 'Ngươi không bỏ tiền tài ra, năm nay ắt sẽ gặp tai họa.'

Đám dân chúng vốn kính sợ thần linh, lúc này nhao nhao xuất tài vật ra. Người cùng khổ cắn răng ném lên xe một xâu tiền đồng, đám nhà giàu càng không dám qua loa mà vội dâng bạc ròng lên. Đến mấy người nghèo mạt không có cái ăn, thật sự không có tiền cũng ráng đem hiến chén bát, cuốc xẻng các loại trong nhà mình đi.

Xe ngựa vòng ba vòng, thùng xe vốn trống không lúc này đã đầy vun tiền hàng, thật sự đã thắng lợi trở về.

Đạo nhân mặt thẹo liếc mắt nhìn qua đám tiền hàng thu được, lại vung phất trần lên. Ba mươi sáu đạo sĩ sau lưng gã lập tức khoanh chân ngồi xuống tại vị trí riêng, miệng lẩm bẩm. Nhìn từ xa, cảnh tượng đầy trang nghiêm, lại có khí thế xuất trần, thế nhưng bước tiếp theo lại khiến tất cả mọi người phải sợ hãi.

“Thỉnh đồng tử!”

Đạo nhân mặt thẹo lại hô lên lần nữa, hai đứa nhỏ choai choai bị đẩy ra khỏi đám đông. Trong đó, nam hài không đến mười tuổi, quần áo trên người thủng lỗ chỗ, là một tên ăn mày trong tiểu trấn. Nữ hài còn lại có thân hình gầy gò nhỏ bé, áo quần trên người rộng thùng thình, sắc mặt vốn vàng vọt nay lại càng thêm tái nhợt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

“Tiểu Hoa!”

Trong đám người, Từ Ngôn há hốc miệng, còn đám trẻ nhỏ choai choai như bọn Thiết Trụ thì lại la lên thất thanh.

Bọn nó đều nhận ra hai đứa bị đẩy ra quảng trường kia. Nam hài là một đứa ăn mày khờ ngốc từ sơn thôn quanh đây lưu lạc tới Lâm Sơn Trấn này, còn đứa bé gái kia thì chính là Tiểu Hoa thường cùng bọn chúng lên núi.

Trong sự xô đẩy đó, thằng bé ăn mày ngờ nghệch nên không biết gì, chỉ chảy nước miếng cười ngây ngô. Còn Tiểu Hoa thì đã lờ mờ hiểu được vận mệnh của mình nên nó gào khóc thật lớn.

“Cha, mẹ! Con không muốn làm đồng tử, con muốn về nhà, ô ô ô ô!”

Thấy Tiểu Hoa khóc lóc như vậy, có vài người bên dưới không nhịn được mà than thở: “Đã tế cho Sơn Thần, e là đồng nam đồng nữ không thể sống được nữa, nha đầu Tiểu Hoa kia vậy mà rất hiểu chuyện a…”

“Suỵt! Nhỏ giọng một chút, cha mẹ người ta không ý kiến, ngươi ý kiến cái gì? Chọc giận Sơn thần là toàn bộ Lâm Sơn Trấn chúng ta chết đói hết đấy!”

“Thằng nhỏ ăn mày kia lưu lạc đến chỗ chúng ta mấy năm nay, nếu không nhờ mọi người bố thí thì đã chết đói từ lâu rồi. Lần này nó ngăn cản tai họa cho chúng ta cũng coi như là chuyện có đạo lý.”

“Nghe nói Tiểu Hoa là do người nhà nó bán đi. Bởi vì tìm không ra đồng nữ nên Trương đại hộ đã bỏ ra mười lạng bạc mua đấy!”

“Nhà nó vốn nghèo khó, trên còn ca ca tỷ tỷ, chết một người thì tính vào đâu chứ…”

Lời bàn tán xôn xao cũng tới tai Từ Ngôn, tựa như từng tràng quỷ khóc sói tru. Hắn từng nhìn thấy Quỷ, cũng gặp qua Yêu, thậm chí còn nhìn thấy cả Hắc Bạch Vô Thường, thế nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp được thứ hiểm ác đến cùng cực như vậy.

Nhân tâm!

Ánh mắt Từ Đạo Viễn nhìn về quảng trường, rồi chậm rãi chuyển dời về phía đồ đệ mặt mày càng ngày càng tái mét. Lão đạo sĩ cười không ra tiếng.

Những năm nay, ngoại trừ công phu Phi Thạch và một vài kiến thức y lý, y học thì Từ Đạo Viễn cũng không dạy thêm gì cho Từ Ngôn nữa cả. Không phải lão không biết, mà là không muốn dạy. Nhưng hôm nay, tính mạng đã đi đến cuối đường, lão cần phải dạy cho Từ Ngôn một thứ sau cùng, cũng chính là thứ mà lão tung hoành cả cuộc đời mới cảm ngộ được.

Phừng!

Mé phía đông của quảng trường đột nhiên bùng lên một ngọn lửa mạnh mẽ. Toàn bộ ban công quái dị dựng bằng cỏ cây khô vốn đã được một tên đạo sĩ tưới đầy dầu hỏa, lúc này bốc cháy, tạo thành một ngọn lửa bùng phát dữ dội.

Ban công quái dị bị đốt cháy lên nhìn rất giống như một thông đạo bằng hỏa diễm. Hóa ra cái gọi là Thông Thiên Lộ, lại chính là chỉ con đường lửa đi thông đến tử vong.

Ngọn lửa bùng cháy, tiếng khóc của Tiểu Hoa càng lớn hơn. Nó giãy dụa như muốn chạy trốn, nhưng lại bị hai đạo nhân với thân thể cao lớn nắm chặt lại, không cách nào động đậy được, rồi bị đẩy về hướng biển lửa trước mắt.

Nhiệm vụ của đồng nam đồng nữ, chính là phải đi qua Thông Thiên lộ, để mà an ủi Thần linh, trấn an lửa giận của Sơn thần. Nhưng mà ai cũng biết, đừng nói là đi qua, chỉ cần bị đẩy vào biển lửa kia thì hai đứa trẻ này sẽ lập tức bị chết cháy!

“Giả thần giả quỷ!”

Trong đám người, một tiếng quát giận của lão giả truyền ra. Vị lão gia tử Trình gia vẫn đứng nhìn mọi chuyện, cuối cùng cũng mở miệng.

"Vô lễ, yên lặng!" Trên tế đàn, sắc mặt của tên đạo nhân mặt thẹo trầm xuống. Trong mắt gã cũng chợt lóe lên vẻ hung ác.

“Đạo nghĩa Thái Thanh giáo, chính là đạo đức thông huyền tĩnh, chân thường thủ Thái Thanh. Đức của các ngươi là ở đâu, các ngươi như vậy thì thủ cái gì?” Râu tóc Trình Dục đều dựng thẳng lên, hai tay vì quá mức tức giận mà run rẩy. Lão phẫn nộ quát lớn: “Làm sao mà lão phu chỉ thấy một đàn dã thú gặm lấy máu thịt con người, cắn nuốt đến cả gân cốt người khác?”

Lão giả càng quát lớn, thì sắc mặt đạo nhân mặt thẹo càng trầm xuống. Gã đưa mắt liếc qua đám người dưới kia một cái, lập tức có vài người có dáng vẻ như ở nơi khác tới với sắc mặt bất thiện bắt đầu lại gần Trình Dục. Lần này cả đoàn tới Lâm Sơn Trấn, ngủ lại ở Thừa Vân Quan chỉ khoảng một nửa, còn một nửa bọn chúng lại trà trộn vào trong đám dân chúng từ trước, chính là để đối phó với những trường hợp phát sinh như thế này.

“Đức tại tâm ta, thủ tại bốn phương.” Đạo nhân mặt thẹo cười nhạt một tiếng, nói: “Lão nhân gia, người chỉ thấy được đồng tử vì đi qua Thông Thiên Lộ mà đau đớn khổ sở. Làm sao nhìn thấy được mấy tháng sau, dịch châu chấu nổi lên khắp bốn phía Lâm Sơn Trấn, xác chết trải khắp nơi? Rốt cuộc cũng chỉ là cái nhìn thiển cận.”

Một vị Tể tướng, lại bị người khác mắng có cái nhìn thiển cận, Trình Dục chỉ cảm thấy tức ngực, cả người lảo đảo lùi lại ra sau. Nếu không có người hầu đỡ lại, vị lão nhân này cầm chắc phải ngã ngửa ra sau lưng rồi.

Có thể trở thành Tể tướng, khí độ tất nhiên không chỉ có bằng đó. Trình Dục không phải bị người khác chọc giận như vậy, mà đột nhiên vừa rồi có người lách đến trước mặt lão. Nhìn qua thì như người bình thường xem náo nhiệt mà thôi, thế nhưng khi gã đi ngang qua người Trình Dục thì đã âm thầm đánh một quyền thẳng vào ngực của vị lão nhân này.

“Gia gia!”

Trình Lâm Uyển kinh hãi, vội vàng lao đến bên cạnh. Cũng may, tuy vị lão nhân này là văn nhân nhưng không phải là dạng trói gà không chặt, cả người đều cường tráng, trúng một quyền này cũng không có gì đáng ngại. Trình Dục đưa mắt nhìn cháu gái mình, sau khi được người hầu đỡ dậy thì cũng không lên tiếng nữa.

Lấy lịch duyệt của lão, sao không nhìn ra được có rất nhiều người lạ mặt vây xung quanh mình. Những người này đều to lớn vạm vỡ, lồng ngực phồng lên như vậy hẳn có giấu binh khí bên trong. Trình Dục đã qua sáu mươi, không sợ chết, thế nhưng lão còn có cháu gái đang đứng trước mặt. Hơn nữa lão cũng bất lực trước tình thế này rồi.

Lão còn chưa hồi kinh, vẫn còn một thân mặc áo vải như trước, đây cũng là chỗ bất đắc dĩ của Trình Dục. Nếu như lão được khôi phục chức quan, thì đừng nói đám đạo chích này, mà có là quốc sư Thái Thanh giáo, trước mặt lão cũng phải lấy lễ mà nhường ba phần.

Thời thế tạo anh hùng. Thời thế, cũng có thể vây khốn anh hùng.

Trình Lâm Uyển thấy gia gia không việc gì, lửa giận vì nhẫn nhịn mà bị nghẹn một bụng của thiếu nữ cuối cùng đã tìm được mục tiêu phát tiết. Nàng bèn thở phì phì, tách đám đông ra, đi thẳng tới trước mặt Từ Ngôn.