Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1070: Thiết tỏa phong sơn




Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

***

Bị một tên gia hỏa trong mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng theo đuôi, còn là một trong những sắc quỷ nữa, e là đám người Vân Thượng Phong kia sẽ phải trải qua một phen trắc trở khó có thể tưởng tượng nổi.

Cho nên Từ Ngôn mới chọn đi qua lối băng lộ cho ổn thỏa. Ít nhất hắn có thể trà trộn trong đám đệ tử Vân Hạ Phong. Còn chuyện phái trung lập thì chỉ là do Chung Ly Bất Nhị bịa đặt ra mà thôi, đoán chừng ngoài tông chủ Cổ Phan Kỳ ra thì cả cái Địa Kiếm tông này không có người trung lập thứ hai rồi.

Ánh sáng lưu chuyển, hơi lạnh kéo tới, Từ Ngôn xuất hiện trong một thế giới đầy băng tuyết.

Đỉnh đầu không có mây mà là một vạt sao trời, ánh trăng lưỡi liềm treo cao. Dưới chân hắn là đất tuyết lạnh như băng, trước mặt là đủ loại dấu chân phủ đầy trên mặt tuyết kéo dài về phía một ngọn núi cao nơi xa.

Những Kim Đan Vân Hạ Phong như Trình Vũ Đức và Phó Ngọc đã đi xa không còn nhìn thấy bóng dáng.

Hắn đưa mắt nhìn bốn phía. Nơi gọi là băng lộ này quả thật là một con đường, bởi sau lưng không phải là một cánh cửa ánh sáng mà chỉ là hư không đen kịt, nếu lùi về phía sau thì chỉ có khả năng lâm vào vạn kiếp bất phục.

"Chỉ tiến không xuất, Băng Hỏa lộ..."

Từ Ngôn hơi kinh ngạc, lại không bối rối. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào một dấu chân trước mắt.

Dấu chân không sâu nhưng đã để lại một tia đỏ thẫm như thể là vết máu đã bị đóng băng cứng lại, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

Hắn đẩy lớp tuyết trắng quanh dấu chân ra, phía dưới là một tầng băng bị tuyết phủ trùm, tiếp sau đó là một gương mặt người vặn vẹo hiện ra!

Đồng tử mắt hắn co rút lại. Hắn thoáng trầm ngâm rồi lại gạt lớp tuyết ở một nơi khác ra.

Lại là một gương mặt người bị đông cứng bên trong lớp băng, tuy chết rồi nhưng ánh mắt của thi thể đó vẫn mang theo vẻ hoảng sợ vô tận. Có thể thấy trước khi bị đông cứng đến chết, những thi thể bên dưới lớp băng này đã gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm.

"Tinh huyết của hai ngàn Trúc Cơ mới có thể thắp sáng Băng Hỏa lộ. Pháp môn tà dị thế này mà là thủ đoạn của tông môn hạng nhất sao?"

Vừa nhìn thấy gương mặt đầu tiên trong tầng băng, Từ Ngôn đã nhân ra đối phương là một trong số hai ngàn đệ tử Trúc Cơ vừa rồi. Người này không chỉ bị đông cứng chết. Sắc mặt thi thể dưới lớp băng tái nhợt như tờ giấy, thân hình bị rút nhỏ đi rất nhiều như thể bị hút khô hết tinh huyết, tiêu hao hết linh khí rồi mới bị chết cóng trong lớp băng này.

Hắn đưa tay hứng lấy mấy bông tuyết. Bông tuyết trong tay chậm rãi chuyển động nhưng không bị hòa tan đi, còn tản ra một luồng khí tức mục rữa khó hiểu.

"Tử khí... Có người hút khô linh khí và sinh cơ của hai ngàn Trúc Cơ?"

Cảm giác được trong bông tuyết có luồng tử khí mờ mịt, Từ Ngôn khẽ nhíu mày. Hắn phát hiện hóa cảnh này cất giấu quá nhiều cơ mật đến mức khiến người ta khó mà tin nổi.

Vầng trăng khuyết cong vòng như cánh cung, tưởng chừng có thể với tay tới được, sáng bạc lóng lánh.

Hắn đưa mắt nhìn vầng trăng, cất bước đi về phía núi cao nơi xa xa. Tốc độ đi càng lúc càng nhanh, đến lúc sau đã là phóng như bay mà đi.

Trong lúc Từ Ngôn chạy vội vã mà đi, vầng trăng khuyết trên cao đã biến thành vầng trăng tròn đầy quỷ dị, như thể một con mắt đang nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ bé dưới mặt đất kia. Trung tâm vầng trăng tròn còn xuất hiện một chấm đen mờ ảo như thể con ngươi đen vậy.

Từ Ngôn bước nhanh mà đi, mắt vẫn nhìn chăm chú vào mặt đất, có thể thấy rõ ràng biến hóa của mặt trăng trên đỉnh đầu thông qua ảnh phản chiếu dưới tầng băng. Ánh mắt của hắn theo đó mà trở nên lạnh lẽo.

Hắn chợt ngẩng đầu nhìn lên, điểm đen như con ngươi mắt nơi trung tâm vầng trăng tròn chợt lóe lên rồi biến mất.

"Mặt trăng cổ quái, tuyệt không phải là thứ mặt trăng mặt trời bình thường. Chẳng lẽ là do dị bảo biến ảo ra?"

Xác nhận mặt trăng kỳ quái thật, Từ Ngôn bèn guồng chân đi nhanh nữa. Hiện không phải là lúc xem xét mặt trăng, hắn cần phải xem thử đám Kim Đan Vân Hạ Phong và mấy tên Trúc Cơ Cửu Phong động còn sống hay không mới có thể quyết định bước tiếp theo làm gì.

Hai ngàn Trúc Cơ đã chết kia hẳn là điều kiện để mở ra Băng Hỏa lộ. Từ Ngôn đoán nếu lúc trước hắn theo bước hai ngàn Trúc Cơ đi vào Băng Hỏa lộ thì có lẽ cũng đã biến thành cái xác dưới lớp băng rồi.

Hắn như đang vén từng tầng rèm che âm trầm lên. Hóa cảnh càng quỷ dị hắn càng thêm cẩn thận, càng trầm mặc đi về phía trước.

Khi hắn đến gần ngọn núi cao nằm phần cuối của băng lộ, tiếng xích sắt ma sát “rắc!...rắc!...” chợt xuất hiện. Lúc này các môn nhân Địa Kiếm tông đi vào băng lộ đều đang đứng dưới chân núi, dốc sức liều mạng kéo sợi xích sắt đi.

Xích sắt rất dài, quấn thành tầng tầng lớp lớp quanh núi cao như khóa chặt cả ngọn núi lại. Phần cuối của sợi xích dính liền với một tảng đá lớn, trông như một chiếc cầu trục lớn nối liền với một vật dùng để che kín cửa động lại.

Nhìn từ xa là núi nhưng đến gần mới thấy ngọn núi trước mặt thực chất là một bệ đá cực kỳ khổng lồ, hình thù giống với bệ đá mắt trận bên ngoài. Bệ đá này bị băng tuyết chồng chất phủ kín nên nhìn như thể phần thân của ngọn núi.

Đám người Trình Vũ Đức toàn lực tóm kéo, xích sắt khóa cứng ngọn núi siết chặt vào thân núi. Sợi xích đỏ lên hòa tan cả lớp băng tuyết trên bề mặt vang lên tiếng xèo xèo không ngừng.

"Dùng toàn lực kéo tảng đá lên!"

Phía trước sợi xích sắt là một con rối gỗ phân thân Mộc nhân ma của Lam Ngọc Thư, đang trầm thấp ra lệnh.

Mộc nhân ma này rất khỏe, hai tay nắm chặt xích sắt tạo thành vết hằn sâu, chân ấn xuống tầng băng dưới đất tạo thành dấu chân sâu hơn một xích. Mỗi lần nó lùi lại một bước, thân núi lại phát ra tiếng gào thét nặng nề.

Xích sắt trong tay Mộc nhân ma bị kéo thẳng tắp. Hơn một trăm Kim Đan theo sát phía sau, cũng đang nghiến răng nghiến lợi dùng toàn lực mà kéo. Phần cuối là chưa tới ba trăm đệ tử Trúc Cơ Cửu Phong động.

Hơn bốn trăm tu sĩ như đang căng người kéo thuyền, nếu nhìn không rõ còn tưởng bọn họ đang định kéo cả ngọn núi đi. Thật ra bọn họ đang định phá vỡ phần cầm chế này, kéo tảng đá chặn cửa lên.

Xích sắt khóa chặt ngọn núi, không chỉ khóa chặt bệ đá cực lớn như ngọn núi cao này mà còn khóa cứng cả cánh cửa trên bệ đá. Muốn đi thông Băng Hỏa lộ, phải phá bỏ phần cấm chế này.

Dùng pháp bảo công kích lên tảng đá và xích sắt không có hiệu quả, chỉ có thể dùng lực lượng thuần túy nhấc lên mới có thể kéo tảng đá đang chặn đường kia ra.

Môn nhân Địa Kiếm tông bận rộn dốc toàn lực ra, không hơi đâu để ý chuyện thừa ra thêm một đệ tử Trúc Cơ. Không ai phát hiện ra hắn, kể cả phân thân mộc nhân của Lam Ngọc Thư.

Từ Ngôn nắm lấy xích sắt, đứng cuối đám người. Sợi xích rất dài cho nên đám đệ tử Trúc Cơ phía sau căn bản cũng không chú ý có người đi đến.

Hắn thử vận sức, phát hiện chất liệu xích sắt rất đặc thù, phần cuối còn truyền đến cảm giác nặng nề. Nhìn thì thấy tảng đá chắn ngang lối đi rất khó mà nâng lên được, thế nhưng cách thức mà xích sắt này quấn quanh bệ đá tuyệt không phải là dây ràng để kéo lên. Muốn dùng xích sắt quấn quanh thân núi kéo tảng đá lớn lên e là phải dùng lực lượng gấp trăm ngàn lần bình thường.

"Đây không phải là bày trò, mà là phong ấn mới đúng..."

Từ Ngôn tự nhủ thầm: "Phần cuối băng lộ bị phong ấn, có lẽ hỏa lộ cũng tương tự vậy. Chẳng lẽ là do hai Hóa Thần đấu pháp bố trí nên?"

Từ Ngôn suy đoán về phong ấn, tay buông lỏng lực kéo. Hắn không định dốc sức giúp đám người Địa Kiếm tông này. Dù sao trong thời buổi còn chưa nhìn thấu được thế cục, tốt nhất nên đảm bảo bản thân bình an đã.

Vốn dĩ hắn bị tóm tới băng lộ làm kẻ chịu chết thế nhưng lại không chết, cho nên sự xuất hiện của hắn không khiến ai chú ý đến cả. Hắn quyết định chỉ trà trộn vào giữa đám đệ tử Trúc Cơ, tùy thời hành sự mà thôi.

"Đừng có lười biếng, nếu không bọn chúng sẽ quá chậm chạp."

Đang lúc Từ Ngôn không chút động tĩnh lùi về phía sau cùng của đội ngũ, một giọng nói già nua chợt vang lên bên tai hắn.