Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Chung Nhị biến thành rễ cây lẩm bẩm nói trước hai cánh cổng ánh sáng, có điều lần này gã nói lại mang theo ý hỏi.
Là hỏi tên gia hỏa khác cũng đang ẩn thân trong rễ cây.
Một cơn gió mát nổi lên, Từ Ngôn ẩn thân trong rễ cây bắt đầu hiện thân ra, đứng đối diện Chung Nhị, ánh mắt bình thản.
"Phong độn tinh xảo, còn thêm tốc độ tốc độ phản ứng cực đỉnh. Đừng nói ngươi có tu vi Trúc Cơ, có thề độc đi nữa ta cũng đếch tin." Chung Nhị nhếch miệng nói ra.
"Khúc rễ cây này tuyệt đối không phải vật ở trong Lưỡng Nghi viên, có thể qua mặt được Lương Triết, qua mặt được Trình Vũ Đức, thậm chí qua mặt được cả phân thân Nguyên Anh, ngươi cũng không phải đệ tử bình thường." Từ Ngôn cười cười. Dù sao quanh đây không có ai, hiện tại hắn cũng không ngại lộ tẩy với nhau.
Từ lúc bị Chung Nhị chỉ điểm chỗ ẩn nấp để rồi bị tóm cổ đi ra, Từ Ngôn nhìn như thể mình không may nhưng thật ra đã sớm hoài nghi tên Chung Nhị này rồi.
Không chỉ vì gã phát hiện ra Từ Ngôn hắn ẩn nấp sau lưng đồng môn mà còn cả cảm nhận một luồng lạnh lẽo tứ trên người đối phương lúc ban đầu gặp mặt nữa.
Đó là cảm giác nảy sinh khi đối mặt với cường giả chân chính, là sự kiêng kị giữa những người có lực lượng ngang bằng nhau!
"Còn biết rõ khúc rễ cây này không phải là vật trong Lưỡng Nghi viên, nhãn lực không tệ."
Vừa nói chuyện, hai tay Chung Nhị hợp lại bấm niệm ra một loại ấn quyết cổ quái. Tích tắc sau khúc rễ cây đã biến mất chỉ còn lại bóng dáng Chung Nhị hiện ra. Trong tay gã còn có một con trùng nhỏ tối như mực.
Con trùng đó không nhúc nhích, nhìn như vậy chết, da dẻ bên ngoài cứng ngắc, không có mắt, không có miệng, nhìn như thể một con trùng nhỏ chết khô.
"Con trùng?" Từ Ngôn tò mò nhìn lại, hỏi: "bắt được ở đâu vậy?"
"Không phải là con trùng mà là bảo bối của ta, hơn nữa không phải bắt được." Chung Nhị lật tay thu con trùng đen về, rồi quan sát Từ Ngôn một lượt nói: "Nói chuyện chút đi. Ngươi trà trộn vào Địa Kiếm tông là vì lý do gì? Chỉ cần không làm vướng bận đại sự của ta thì ta có thể cân nhắc buông tha ngươi, bằng không mà nói, ngươi nên rõ sẽ có hậu quả gì."
"Tránh nạn. Bên ngoài có không ít người truy sát ta, thật sự không chạy thoát nổi nên mới định tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi hồi phục ít năm." Từ Ngôn không đổi sắc mặt, thuận miệng bịa ra một lý do. Dù sao bổn sự bịa chuyện là điểm mạnh của hắn mà.
Tu vi Chung Nhị đối diện chắc chắn không thấp. Từ Ngôn xem ra ít nhất đối phương phải ở cảnh giới Nguyên Anh, không khéo có thể tới Nguyên Anh hậu kỳ, có khi là đỉnh phong cũng nên. Hơn nữa nhân vật có thủ đoạn cay độc, dễ dàng qua mắt được nhiều Nguyên Anh Địa Kiếm tông như vậy chắc chắn cực kỳ khó giải quyết. Nếu có thể, Từ Ngôn cũng không muốn phải đánh nhau với Chung Nhị này một trận.
"Tránh nạn à? Bản thân Địa Kiếm tông còn khó bảo toàn. Ngươi xem lại lựa chọn của ngươi đi, tránh nạn thì có thể đến Thiên Kiếm tông hay Nhân Kiếm tông cũng được. Địa Kiếm tông không thể so với năm đó, đến Hóa Thần còn chẳng có, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị một hơi diệt sạch, coi như ngươi cũng sẽ xúi quẩy theo luôn."
Chung Nhị như thể không có ý định làm khó Từ Ngôn mà còn bắt chuyện chỉ vẽ đường đi cho hắn, bảo hắn nên đến Thiên Kiếm tông hoặc Nhân Kiếm tông mà tránh nạn.
"Chung huynh nói có lý. Đợi sau khi ra ngoài ta sẽ suy nghĩ kỹ lại." Từ Ngôn mỉm cười chắp tay hỏi: "Không biết Chung huynh đại danh là gì, e là Chung Nhị không phải là tên của ngươi."
"Thông minh! Ta rất thích gia hỏa thông minh. Bởi vì ta quá thông minh, nhìn khắp thế gian toàn phường thùng cơm ăn hại thấy không có gì thú vị. Cảm giác khi gặp được mấy đồng loại này tựa như, tựa như..."
Chung Nhị ngửa đầu suy tư một lúc lâu mới hô lên: "Tựa như cô lang vậy! Gặp cô lang, ha ha ha, chúng ta đều là sói, còn khắp thiên chỉ toàn heo bò thôi. Tuy có thể nhét đầy bao tử nhưng nhìn mãi cũng thấy buồn nôn, cho nên thấy đồng loại vẫn vui vẻ hơn. Ngươi thấy đúng không?"
Chung Nhị nói xong, nhìn thẳng vào mắt Từ Ngôn. Lúc này khí tức gã vẫn là Trúc Cơ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như thể là một con hung thú đang ẩn nấp, tùy thời có thể nổi cơn hung bạo làm hại người. Gã chậm rãi hỏi: "Ngươi, là sói à?"
Nói về heo bò rồi bàn về cô lang, tuy nói là cùng đồng loại nhưng trong ánh mắt của Chung Nhị không có chút vui vẻ khi gặp đồng loại nào mà lại càng thêm lạnh nhạt. Đó là cái cảm giác lạnh lùng ẩn sâu, bị cái vẻ bề ngoài bình thản che kín, nếu không hiểu rõ về con người gã thì tuyệt đối không thể nào nhìn ra được.
Từ Ngôn cũng nhìn thẳng vào mắt đối phương. Hắn trầm ngâm một lúc, không trả lời ngay vấn đề mà ung dung mỉm cười đáp: "Sói không thông minh, bọn chúng chỉ có sở trường là hợp tác săn giết mà thôi. Sói không có gì nguy hiểm, thậm chí một con cô lang còn không đáng sợ bằng cái nanh của con heo rừng."
Từ Ngôn gặp qua rất nhiều gia hỏa cổ quái. Hắn phát hiện tên Chung Nhị đối diện này cũng là một quái nhân. Bởi lúc Chung Nhị hỏi có phải là đồng loại hay không, Từ Ngôn đã nhìn ra dù vẻ ngoài của đối phương bình thản đấy, nhưng đáy lòng gã đã dần dần nổi lên sát cơ.
Cho nên Từ Ngôn không trả lời lại vấn đề của đối phương mà dùng một cái nanh heo rừng so sánh với cô lang, nghe qua vô cùng thú vị.
"Heo à, ta chán ghét nhất thứ đần ngốc này."
Chung Nhị chán ghét lắc đầu nói: "Ta từng thấy heo rừng rồi, vô cùng bẩn thỉu, lông trên người đầy bùn đất nhìn không thua gì gai nhím, hai răng nanh có thể cắn xuyên qua hổ gấu. Tuy nhìn buồn nôn thật nhưng cũng đáng được xưng tụng là vua của rừng rậm."
Dưới hai cánh cổng ánh sáng cực lớn, hai người nhìn như hai đệ tử Trúc Cơ bình thường lại bàn về một chủ đề không hề có điểm chung gì với nơi hiểm địa này. Chỉ là không ai thấy được dường như trên người cả hai đang bốc lên hai luồng sát khí động trời, hệt như hai con ác thú chân chính đang đối đầu với nhau.
"Chỉ cần ngươi không tham dự cướp người với ta là được." Chung Nhị bỗng nở nụ cười, ánh mắt mang thâm ý sâu sắc nhìn Từ Ngôn, để lại một câu không hiểu nổi rồi quay người đi về phía cánh cổng ánh sáng đỏ thẫm.
"Mùi vị thịt heo rừng không tệ, hi vọng ngươi đừng trở thành con mồi. Từ Ngôn, sau này còn gặp lại...."
Chung Nhị chui vào trong cánh cổng ánh sáng, để lại một câu như có như không truyền tới, giọng điệu quái dị.
Lúc bóng dáng Chung Nhị hoàn toàn biến mất trong hỏa lộ, Từ Ngôn mới thở phào một hơi.
Lần đối đầu này mang đến cho hắn cảm giác hung hiểm cực độ. Lúc đối mặt với người tên Chung Nhị này, hắn thậm chí còn cảm giác như mình đang đối mặt với cường giả Nguyên Anh đỉnh phong.
"Gã đến đây tìm người, hay tìm bảo vật?" Từ Ngôn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: "Trùng đen biến hóa thành rễ cây kia không hề có sinh khí, tuyệt không phải là vật còn sống nhưng lại tồn tại sinh cơ, đồng nguyên với cây cối nhưng lại không phải là mộc linh... Chẳng lẽ là cổ trùng?"
Hắn âm thầm suy tư về tiểu trùng đen kịt của Chung Nhị. Lúc trước, khi khúc rễ cây xuất hiện, hắn đã dùng phong độn tinh xảo trốn vào ẩn thân bên trong đó nên mới thoát khỏi cảnh bị đẩy vào trong Băng Hỏa lộ. Lúc hắn ẩn thân trong rễ cây, Chung Nhị cũng đã phát hiện có người ngoài nhưng không cách nào trục xuất hắn ra được. Bởi Từ Ngôn đã định bụng buộc chặt hai người lại với nhau.
Nếu Chung Nhị dám cả gan trục xuất hắn, thì Từ Ngôn sẽ chỉ điểm ra rễ cây quái dị trước mặt đám Kim Đan.
Đây là một loại ăn ý giữa những người thông minh với nhau.
Hơn nữa lúc ẩn thân trong rễ cây, Từ Ngôn có cẩn thận cảm giác sự kỳ dị của rễ cây một phen, phát hiện trong rễ có chứa sinh cơ quái dị nhưng lại hoàn toàn không giống với Mộc Linh.
Mãi đến khi rễ cây biến hóa ra bản thể là con trùng nhỏ, Từ Ngôn mới đoán ra tồn tại quái dị của "Cổ".
Cổ thuật được coi như một nhánh của vu pháp đã tồn tại từ thời thượng cổ, trải qua nhiều năm truyền thừa dã diễn hóa thành một loại thủ đoạn na ná như pháp thuật hoặc đạo pháp. Những chuyện này trước đó hắn hoàn toàn không biết, phải đến khi đọc đủ loại sách vở trên đảo Lâm Uyên mới biết đến thứ gọi là Cổ này đã từng tồn tại ở Tu Tiên giới, tồn tại ở Tây Châu Vực. Thậm chí Thiên Cổ phái của ngũ môn thất phái còn dùng cả cổ thuật làm chủ.
"Chẳng lẽ là người của Thiên Cổ phái? Gã lẻn vào Địa Kiếm tông có mục đích gì, cướp người... Gã muốn cướp ai?"
Từ Ngôn thoáng trầm ngâm, xác định chắc chắn bên ngoài cánh cổng ánh sáng đã không còn ai nữa bèn lách mình trốn đến phía sau cánh cổng, khoanh chân ngồi xuống, đưa tâm thần chìm vào trong Tử Phủ.
Một con cua xanh nhỏ từ trong tay áo hắn bò ra. Tiểu Thanh cẩn thận phòng bị bốn phía. Còn Nguyên Anh của Từ Ngôn đang đưa mắt nhìn chằm chằm vào Nguyên Anh của Ngọc Nữ trong Tử Phủ.