Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Không chỉ bình an tới Địa Kiếm tông mà còn thuận lợi tiến nhập tông môn cho nên Vương Chiêu cùng Phí Tài vô cùng cao hứng. Còn Từ Ngôn chỉ cúi đầu nhìn xem núi rừng dưới chân mình.
Phi hành trên mây mù, hắn có thể nhìn thấy một cọc gỗ cực lớn đến mười người ôm mới xuể nằm trong rừng rậm dưới chân, như thể một gốc cổ thụ ngàn năm với bề ngang to như một gian phòng.
Nếu như không biết đến đại trận bảo vệ đảo Lâm Uyên thì Từ Ngôn cũng chỉ cho rằng đó là một gốc đại thụ bình thường mà thôi.
Thế nhưng từ khi thấy được Vương Ngữ Hải thúc giục Sâm La Địa Kiếm trận thì hắn đã có thể chắc chắn cọc gỗ cực lớn dưới chân là một thanh cự kiếm dài trăm trượng. Hơn nữa tuyệt đối không chỉ có một thanh mà có lẽ còn phủ rộng khắp bốn phía núi Đằng Vân này.
Cọc gỗ này lớn gấp chục lần cọc gỗ đảo Lâm Uyên, nói rõ đại trận hộ sơn Địa Kiếm tông càng thêm đáng sợ.
"Ngô sư huynh, Hồng trưởng lão đang bế quan sao? Khi nào thì chúng ta mới được gặp Hồng trưởng lão vậy?" Sau chốc lát háo hức mới lạ trên đám mây mù, Vương Chiêu mới lên tiếng hỏi.
Nói đến chuyện về Hồng trưởng lão, vẻ mặt của Ngô Hạo mới khẽ biến đổi, thở dài nói: "Sư tôn không bế quan mà là có chuyện vô cùng quan trọng khác. Các ngươi đã đến tông môn rồi, không cần phải nóng lòng làm gì. Trước hết ta sẽ đưa bọn ngươi đến Kiếm Môn viện đăng kí thân phận. Có ngọc bài làm chứng, người trong Kiếm Môn viện sẽ không làm khó các ngươi. Sau khi đăng kí thân phận xong, các ngươi sẽ chính thức là đệ tử Địa Kiếm tông."
"Đơn giản vậy sao? Chẳng lẽ Địa Kiếm tông không sợ gian tế lẻn vào?" Phí Tài hồ nghi hỏi nhỏ. Gã còn tưởng đối phương không nghe thấy, thật ra Ngô Hạo lại nghe rõ cả.
"Ngươi cho rằng ngọc bài Địa Kiếm tông dễ bị ngụy tạo ra vậy sao? Tiểu kiếm bên trong ngọc bài này được tế luyện bằng pháp môn đặc thù của tông môn, mỗi một khối ngọc bài lại không giống nhau, có muốn làm giả ít nhất cũng phải là đại gia luyện khí cảnh giới Hóa Thần mới làm được."
Ngô Hạo bình thản nói tiếp: "Luyện khí cảnh giới tông sư như thế có thể hạ thấp thân phận làm một miếng ngọc bài bái nhập Địa Kiếm tông giả mạo sao? Không cần phải làm giả, chỉ cần cường giả Hóa Thần toàn lực ra tay thì tuyệt đại đa số tông môn trong Tây Châu Vực không thể cản được rồi."
"Vậy sao... Ha ha. Mà thể diện Ngô tiền bối lớn thật, có thể mang chúng ta bái nhập tông môn. Mà... Chức vụ trông coi sơn môn có lợi hại lắm không?" Phí Tài lúng túng hỏi tiếp, còn lén nhìn qua xem người ta có nổi giận hay không. Gã còn đang tưởng rằng vị tiền bối Ngô Hạo này chịu trách nhiệm trông coi đại môn kia đấy.
"Tông môn có đại trận hộ sơn, toàn lực thúc giục có thể vây giết Nguyên Anh, không cần phải canh cổng. Chỉ cần đệ tử Trúc Cơ trông giữ cửa ra là được."
Ngô Hạo không nhìn được mà bật cười, lắc đầu nói: "Ta là chấp sự Địa Kiếm tông, chịu trách nhiệm vài chuyện vặt ngoài tông môn. Các ngươi tới đây vừa đúng dịp ta ra ngoài một chuyến, nên mới trùng hợp mà gặp mặt."
"Hóa ra Ngô tiền bối là trưởng lão chấp sự!" Phí Tài thấp giọng kinh hô: "Ta nói, sao lại để cường giả Kim Đan canh đại môn, quá là lãng phí!"
Phí Tài là một tên giỏi làm quen điển hình, lại hay nói nhiều, có gã thì nơi đó không thiếu chuyện náo nhiệt. Cũng may Ngô Hạo nhìn như nghiêm túc nhưng lại không hề nóng nảy, cũng không có dấu hiệu sẽ bực mình, không biết do bản tính y vốn thế hay vì mối quan hệ với Lâm Uyên đảo chủ mà như vậy nữa.
Mây mù phi hành dưới chân có tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã đưa mấy người đi vào sâu trong dãy núi, thẳng tới một tòa cung điện cao lớn dưới chân một ngọn núi phía xa.
"Ngô sư huynh, Kiếm Môn viện là nơi chiêu nạp tân đệ tử sao?" Vương Chiêu nhìn đại điện phía xa hỏi.
"Kiếm Môn viện không chỉ có trách nhiệm chiêu nạp đệ tử mà còn là nơi tuyên bố nhiệm vụ tông môn, có trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh tọa trấn. Đã sắp đến nơi rồi!"
Ngô Hạo vừa nói xong chợt khẽ biến sắc mặt, ngẩng đầu về phía mây mù trên đỉnh đầu.
Phù!
Một tiếng gió phía trên cao xuất hiện, rồi tầng mây như màn sương mù như bị xé rách ra, hiện ra một con quái vật khổng lồ với toàn thân bằng sắt thép. Là một chiếc thuyền sắt lớn!
Thuyền lớn như thể lướt đi trên mặt nước, đáy thuyền vốn phi hành phía trên mây mù lại chẳng rõ làm sao lại đột nhiên đ è xuống tầng mây, đánh thẳng tới đám người Vương Chiêu.
Thấy thuyền sắt phá vỡ mây mù kéo tới, sắc mặt Ngô Hạo trở nên không tốt lắm. Như thể sớm đã biết thuyền sắt sẽ đ è xuống, chân y khẽ động, thúc giục mây mù nhanh chóng tránh qua một bên.
Tiếng chấn động ầm ầm vang lên, thuyền sắt từ trên mây mù vọt xuống ngang hàng với mấy người Từ Ngôn. Lúc này bọn họ mới thấy được trên thuyền còn có mấy trăm đệ tử Địa Kiếm tông, đều có cảnh giới. Đứng trước mũi thuyền còn có hai thanh niên dáng vẻ khá giống nhau, toàn thân tản ra khí tức Kim Đan. Xem ra bọn họ là một đôi huynh đệ ruột.
"Xa thuyền không có mắt, đại ca nên chú ý một chút, lỡ như đâm chết vài con tiểu miêu tiểu cẩu thì làm sao?" một thanh niên áo lam trên thuyền sắt cười lạnh nói, có ý trêu chọc Ngô Hạo chính là tiểu miêu tiểu cẩu.
"Đâm chết càng tốt. Đại ca ngươi ghét nhất cái đám chó mèo, à, hóa ra là Ngô trưởng lão. Thật có lỗi, thật có lỗi, thiếu chút nữa nhìn nhầm ngươi thành chó mèo rồi. Làm sao Vân Hạ Phong các ngươi phi hành lại không phát chút động tĩnh nào thế, như vậy dễ bị đụng chết lắm đấy!" Thanh niên lớn tuổi hơn giả bộ như sững người, sau đó hặc hặc cười nói.
"Nhục mạ người khác là chó mèo, không phải nói bản thân cũng là súc sinh sao? Lương Triết Lương Nghị, tích chút công đức lại đi."
Ngô Hạo lạnh giọng nói. Sau đó hai bên cứ vậy chia đường bay đi, có vẻ như hai huynh đệ họ Lương trên thuyền sắt kia cực kỳ khinh thường Ngô Hạo.
Vừa tới Địa Kiếm tông đã chứng kiến cảnh môn nhân không hòa thuận, chưa kể hai bên còn là chấp sự cảnh giới Kim Đan. Tuy Từ Ngôn không cảm thấy gì nhưng Vương Chiêu và Phí Tài lại không cách nào hiểu nổi.
Vương Chiêu cũng muốn hỏi han nhưng thấy vẻ mặt Ngô Hạo không tốt lắm nên không dám mặt dày hỏi chuyện. Phí Tài lại không quản nhiều chuyện, có điều gã chưa kịp hỏi gì thì mây mù chở ba người đã đáp xuống đất rồi.
Kiếm Môn viện chiếm diện tích rất lớn trong Địa Kiếm tông với lầu gác trải rộng khắp nơi, phòng ốc dày đặc phủ kín cả một bên dốc núi.
Trong đó có một đại điện cao lớn nhất, cũng là nơi chịu trách nhiệm tuyên bố nhiệm vụ tông môn.
Đi vào Kiếm Môn viện, Ngô Hạo đi trước, đưa ba người vào một tiểu viện rộng rãi phía trong. Nơi đó đang có hai tu sĩ Kim Đan chuyên môn chịu trách nhiệm ghi chép tân đệ tử.
"Làm phiền hai vị sư huynh, đăng ký cho ba tân đệ tử này."
Ngô Hạo đi vào chính giữa đại viện, ôm quyền nói với hai vị đồng môn Kim Đan: "Ba người này đến từ đảo Lâm Uyên, một người trong đó là con gái của Lâm Uyên đảo chủ. Còn đây là ngọc bài, thỉnh hai vị sư huynh minh thân phận."
"Không phải Ngô sư đệ định đi ra ngoài sao? Sao lại trở về rồi? Xem ra ba tu sĩ Trúc Cơ này là người quen của ngươi à?"
"Lâm Uyên đảo chủ à, có nghe nói qua. Hẳn là bạn cũ của Hồng trưởng lão rồi, chả trách sư đệ không đi mà quay trở lại."
Hai vị trưởng lão Kim Đan gật đầu nói. Một người trong đó tiếp nhận ngọc bài, cẩn thận nghiệm chứng một phen.
"Ngọc bài không giả, ba tiểu gia hỏa các ngươi báo tên họ ra."
Vị chấp sự kia kiểm tra ngọc bài xong bèn lấy một quyển sổ cũ xưa ra, hỏi tên tuổi ba người. Còn người khác thì bắt đầu bắt chuyện với Ngô Hạo.
"Huynh đệ Lương gia vừa đi, lại mang đi ba trăm Trúc Cơ. Không biết lần này tông chủ có thể thành công hay không. Ngươi có bị hai tên gia hỏa kia đụng vào không?"
"Vừa rồi có đụng mặt, bọn chúng ép thuyền xuống, đầy ý khiêu khích."
"Nhịn một chút đi, hiện tại Vân Hạ Phong chúng ta không rảnh so đo với Vân Thượng Phong bọn họ."
"Sư huynh nói phải, an bài cho bọn chúng xong ta sẽ lập tức ra ngoài."
Hai người trò chuyện với nhau, tuy không nói lớn nhưng Từ Ngôn vẫn có thể nghe thấy rõ mọi chuyện.
Từ Ngôn không rõ tông chủ Địa Kiếm tông mưu đồ chuyện gì, hắn chỉ biết Địa Kiếm tông này không yên bình như trên đảo Lâm Uyên rồi.