Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
"Thi cốt Nguyên Anh, tàn cốt pháp bảo, Trúc Cơ nho nhỏ như ta không thể nào giết được Ngọc Nữ tiếng tăm lừng lẫy được. Vô Danh huynh, hi vọng vận khí của ngươi tốt, đừng để Kim Ngọc phái đuổi giết đến chết đi mất đấy..."
Trong Thiên Cơ phủ, tinh thần Từ Ngôn đầy phấn chấn. Cái nồi đen kia chắc chắn sẽ phát huy tác dụng tối đa, sẽ khiến hắn vô cùng thoải mái.
Tiện nhân phối nồi đen, đó mới là thiên hạ tuyệt phối!
Chẳng qua nhìn bức họa trong tay, Từ Ngôn không khỏi đau lòng.
"Xem ra nếu cấm chế còn chưa phá xong, phải cách xa Nguyên Anh xa một chút mới được. Võ Thần đạn tích lũy trăm năm đã mất sạch, thật quá lãng phí..."
Hắn vừa lắc đầu thở dài vừa tra xét túi trữ vật sứt mẻ của Ngọc Nữ.
Túi trữ vật của Ngọc Nữ đã hầu như vỡ tan trong trận vạn pháo oanh kích vừa rồi. Đa số đồ trong đó đều bị phá hủy hết không còn kiện pháp bảo nào, chỉ còn lưu lại một vài linh thảo Linh đan.
Có điều vẫn còn sót lại chưa tới vạn khối linh thạch. Đoán chừng lúc túi trữ vật còn nguyên vẹn, linh thạch trong này hẳn phải có hơn mười vạn. Từ Ngôn tìm kiếm một hồi, chợt hàng mày núi khẽ động. Từ trong trong túi trữ vật bị tàn phá đó, hắn lấy ra được một miếng ngọc giản.
Ngọc giản tinh xảo trong suốt, to chừng ngón cái, bề mặt trải rộng hoa văn phức tạp. Nhìn kỹ thì đấy là những đường vân mờ mờ tinh tế, tản ra khí tức huyền ảo chấn động.
Với lịch duyệt của mình, Từ Ngôn cũng không nhìn ra được ngọc giản nho nhỏ này có tác dụng gì, chỉ biết là không phải pháp khí pháp bảo, lại có linh khí bên trên bề mặt vận chuyển theo một cách thức khác lạ.
Không có linh thức, Từ Ngôn không nhìn ra được chân tướng của miếng ngọc giản này. Có điều chắc chắn miếng ngọc giản này là thứ rất quý giá, bởi vậy mới được Ngọc Nữ đặt trong chỗ sâu nhất của túi trữ vật.
Phàm là những thứ được cất ở nơi sâu nhất của túi trữ vật thì đều có có lai lịch lớn cả, chứ làm gì có ai giấu thứ vô dụng ở nơi kín kẽ, bí ẩn nhất trong nhà mình đâu?
Từ Ngôn thu hồi ngọc giản và túi trữ vật vỡ nát kia lại, dùng sức mạnh thần hồn liên hệ với Tiểu Thanh, ra lệnh cho nó nhắm phương hướng ít người qua lại nhất, nhanh chóng rời khỏi phạm vi Tuyết quốc.
Con cua xanh trốn trong băng tuyết mà đi không còn mang hình thù mười trượng to lớn nữa mà đã biến nhỏ lại bằng lòng bàn tay. Tuy hình thể nó nhỏ lại nhưng vẫn không khiến tốc độ chậm đi chút nào.
Xác nhận được bên ngoài không còn truy binh nữa, Từ Ngôn mới thở phào một hơi.
Lần đối chiến với cường giả Nguyên Anh hậu kỳ này hoàn toàn chỉ là do bất đắc dĩ.
Vốn Từ Ngôn đã nghĩ sau khi Ngọc Nữ dùng hồi mã thương ở hồ băng xong rồi, sẽ không chú ý tới nơi đó nữa.
Không nghĩ tới bà ta vô cùng kiên nhẫn, lừa gạt một lần không thấy tung tích địch nhân vẫn còn có thể ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, đợi cho cua nhỏ leo ra khỏi hồ, bò vào núi tuyết.
Ngọc Nữ đã sống đủ lâu, lịch duyệt nhân sinh cao đến mức hiếm có đồng giai nào sánh được. Thế nhưng cũng vì phần lịch duyệt này mà bà ta mới phải bỏ mạng oan uổng.
Chỉ bằng chuyện bà ta chọc vào Từ Ngôn, còn muốn phế bỏ một thân tu vi của hắn, kéo về làm nô tài trong Kim Ngọc phái chuyên hát kịch cho Ngọc Nữ nghe.
Thiên Môn hầu hát kịch không êm tai mới lạ, có điều nghe xong mấy ai sống sót nổi?
Cái giá của việc chọc giận Từ Ngôn chính là vạn pháo nổi lên. Bởi vậy nhục thân Ngọc Nữ mới vỡ tan nát, Nguyên Anh suy yếu bị nhốt trong Tử Phủ của Từ Ngôn.
Còn chuyện làm sao để đối phó với Nguyên Anh suy yếu của Ngọc Nữ lại không khiến Từ Ngôn quan tâm. Bởi hắn đã có suy tính trước.
Lần trước Kim Đan của lão giả lông mày trắng ở Kim Ngọc phái kia đã giúp hắn giải khai vài phần cấm chế nơi Tử Phủ, Nguyên Anh của Ngọc Nữ chắc chắn phải có uy lực lớn hơn nhiều.
Từ Ngôn định bụng dùng Nguyên Anh của Ngọc Nữ trùng kích cấm chế, đợi đến khi Nguyên Anh của bà ta hao hết tất cả sinh cơ, có lẽ vết rách trên cấm chế kia đủ giúp Từ Ngôn đạt được linh lực Kim Đan.
Đã đi vào Tử Phủ của Từ Ngôn rồi thì khó mà đi ra ngoài được, có điều bây giờ vẫn không phải lúc. Bước tiếp theo hắn sẽ tiến nhập vào Địa Kiếm tông, cho nên phải giữ lại tu vi Trúc Cơ. Dù cho hắn chỉ có thể sử dụng linh lực ở trình độ Trúc Cơ đỉnh phong cũng vẫn có lợi hơn Kim Đan nhiều.
Bởi hắn chỉ là đệ tử Trúc Cơ đảo Lâm Uyên, không phải trưởng lão Kim Đan đảo Lâm Uyên, nếu cảnh giới gia tăng quá nhanh, dù Vương Chiêu và Phí Tài không hoài nghi thì cũng sẽ khiến phía Địa Kiếm tông truy xét.
Địa Kiếm tông có Hóa Thần trấn giữ, là nơi mà Từ Ngôn nhất định phải đến. Bởi Thiên Quỷ ở thế giới trong bình rất có khả năng đến từ Địa Kiếm tông.
Từ Ngôn đã quyết định xong, bèn đi vào trong gian phòng mà Vương Chiêu và Phí Tài đang ở.
Hai người này vẫn còn mê man, mặt mày tái nhợt do bị đánh bất tỉnh.
Hai người đã bị thương không nhẹ.
Cũng may Thiên Cơ phủ đã được mở ra, vô số Linh đan chứa bên trong có cấp bậc rớt xuống thì vẫn dư sức trị ngoại thương được cho tu sĩ Trúc Cơ.
Hắn tìm được hai miếng đan dược khôi phục ngoại thương, đút vào miệng hai người.
Sau khi nuốt Hóa linh đan vào bụng, sắc mặt Vương Chiêu cùng Phí Tài đã lập tức khá hơn nhiều. Ngón tay hai người cũng nhanh chóng giật giật, có dấu hiệu tỉnh lại.
"Không sao là tốt rồi. Hai vị đã chịu khổ rồi! Dù sao ta cũng không có cách nào!"
Thấy hai người đã không sao, Từ Ngôn khẽ gật đậu. Trước lúc hai người tỉnh lại, hắn đã lấy ra hơn mười hạt linh đan để bên cạnh.
Bộp bộp hai tiếng. Sau khi hắn đặt linh đan xuống là hai tiếng cổ tay chặt xuống, Vương Chiêu và Phí Tài chưa kịp tỉnh lại đã ngất xỉu tiếp đi.
Từ Ngôn ra tay không nặng, nhưng không nặng này cũng là do hắn tự định lượng lấy. Sức mạnh thân thể hắn tới hơn ngàn cân, nếu hắn dùng thêm khí lực nữa không khéo hai người này đã mất mạng từ lâu rồi.
Vương Chiêu cùng Phí Tài tránh được kiếp nạn lần này từ Kim Ngọc phái, nhưng không thể nào tránh được độc thủ của Từ Ngôn. Nếu muốn đc tị nạn trong Thiên Cơ phủ, nhất định không được để hai người tỉnh lại được.
Đánh bất tỉnh hai người xong, Từ Ngôn lại về nơi bế quan của mình, bắt đầu thu thập trân bảo bên trong Thiên Cơ phủ.
Chuyện đầu tiên, là đặt bình sứ nhỏ vào Thiên Cơ phủ.
Bình sứ quá quý giá, mang trên người tuyệt không phải là hành động sáng suốt. Ai biết sau này hắn có đụng phải tu sĩ mạnh mẽ hơn, chỉ dựa vào linh thức đủ có thể nhìn trộm được bình sứ rồi.
Có pháp bảo loại thu nạp Thiên Cơ phủ che giấu khí tức, bình sứ sẽ không bị người ta dễ dàng cảm giác được.
Từ Ngôn để lại bình sứ, rồi chuyển rất nhiều phù lục và đan dược vào túi trữ vật. Những thứ này là tiêu hao phẩm, mang càng nhiều trên người càng tốt, có bị người ta đoạt mất cũng không sao. Ngoại trừ bình sứ cùng Thiên Cơ phủ, những thứ khác, kể cả pháp bảo hắn cũng có thể dễ dàng buông bỏ được.
Giao Nha đạt tới hạ phẩm cực hạn cũng được Từ Ngôn mang theo bên người, còn kiếm Ngư Cốt thì hắn để lại Thiên Cơ phủ.
Có một kiện pháp bảo hộ thân là đủ rồi, có nhiều hơn sẽ khiến người khác chú ý. Hơn nữa hiện tại Từ Ngôn cũng không thể sử dụng được, linh lực Trúc Cơ đỉnh phong của hắn bây giờ miễn cưỡng lắm mới chỉ khống chế Giao Nha chém ra hai đao đã là cực hạn. Hơn nữa hắn xuất Giao Nha ra cũng không phải để thúc giục, mà đơn giản chỉ để vung chém mà thôi.
Nhìn hơn trăm vạn linh thạch tồn trữ trong Thiên Cơ phủ, Từ Ngôn khẽ nhíu mày.
Linh thạch ở Thế giới trong bình không sánh được với ở Chân Võ giới, linh khí ảm đạm hơn, có điều tính ra thì số lượng lại khá lớn.
Từ Ngôn do dự một chút, quyết định không đụng tới linh thạch ở thế giới trong bình.
Dù sao hắn cũng từ dị bảo mà đến, linh thạch chứa linh khí ảm đạm này có khả năng sẽ làm thân phận hắn bại lộ, tốt nhất vẫn không nên đụng tới. Sau này khi vào Thiên Cơ phủ bế quan tu luyện, hắn có thể dùng dần cũng được.
Từ Ngôn bỏ qua linh thạch, đưa mắt nhìn về một loại linh quả có hình hồ lô.
"Không biết Chân Võ giới có Linh Lung quả hay không, giá trị như thế nào đây?"
Ngoại trừ việc kéo dài tuổi thọ lên thêm mười năm, giúp cho Yêu linh hóa hình thì Linh Lung quả còn có kỳ hiệu khôi phục thương thế. Loại quả này chính là đặc sản chân chính của thế giới trong bình, do cành khô ngưng kết ra.
Từ Ngôn khẽ nhíu mày. Để đảm bảo an toàn, hắn chỉ cầm theo một quả Linh Lung quả, còn lại hắn bỏ lại chỗ cũ.