Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1034: Xướng Một Vở Hí Kịch




Ở chỗ sâu trong dãy núi, tuyết trắng ngàn trượng đã không còn gì, mặt đất sụp xuống thành một hố sâu. Duy chỉ có một khoảng đất chừng một trượng nơi trung tâm hố lại chẳng hề hấn gì.

Từ xa nhìn lại như thể trong núi tuyết xuất hiện một cái đài tuyết cao, bên trên vây khốn một thanh niên Trúc Cơ.

"Lúc còn là phàm nhân, quả thật ta sống rất thọ. Thân là lão tổ một nhà, mỗi lần chúc thọ, đám con cháu đều mời một đoàn kịch đến biễu diễn, hát một vở hí kịch."

Ngọc Nữ đứng ở dốc núi có độ cao ngang ngửa với đài tuyết chỗ Từ Ngôn, nhẹ giọng nói. Băng tuyết trên mặt đất được pháp thuật ngưng tụ lại thành một cái ghế dựa băng, Ngọc Nữ chậm rãi ngồi xuống.

"Ngươi đã ưa thích diễn trò như thế, vậy ta cho ngươi cơ hội diễn một vở hí kịch, khiến ta vui vẻ có thể tránh được tử kiếp lần này."

Khóe miệng Ngọc Nữ nhếch lên một nụ cười lạnh, nói: "Để xem bản lĩnh của ngươi thế nào. Không chừng diễn tốt, ta sẽ đưa về sơn môn, phế bỏ tu vi của ngươi, chuyên diễn kịch cho ta xem. Nếu diễn không tốt, hôm nay chắc chắn ngươi phải chết."

"Không có thương lượng?" Từ Ngôn siết nắm tay như đầy phẫn nộ nói: "Đại trượng phu thà chết chứ không chịu khuất phục! Ta đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, sao có thể chịu khuất phục dưới chân lão yêu bà ngươi, hừ!"

Từ Ngôn ưỡn ngực, mặt đầy vẻ quyết tuyệt như đã chuẩn bị tâm lý chịu chết, thế nhưng sau câu nói khí thế kinh người đó của hắn lại là một câu càng thêm kinh người.

"Nói!" Từ Ngôn đưa tay chỉ thẳng về phía Ngọc Nữ, nghiêm túc nói: "Ngươi muốn nghe gì?"

"Ha ha ha..." Ngọc Nữ còn đang trợn mắt chợt che miệng phá lên cười, cười đến nghiêng ngả. Quả thật bà ta không nỡ giết mất một kẻ thú vị thế này.

"Diễn thật hay! Ta đổi ý rồi, sẽ không để ngươi chết. Loại tiểu nhân như ngươi thật sự khiến người khác ưa thích."

Ngọc Nữ nở nụ cười một lúc, rồi lại cười nói: "Hát đoạn hí kịch sở trường nhất của ngươi ra, từ nay về sau ngươi sẽ là người của Kim Ngọc phái ta. Ngươi đừng mong được giữ lại tu vi, có điều ta sẽ cho ngươi danh tiếng, để ngươi làm chủ xị đoàn hí kịch nhỏ, tìm kiếm thêm người phàm nơi thế gian cho ta. Chỉ cần khiến ta vui vẻ, ngươi sẽ không phải lo lắng chuyện cơm áo, còn có thể sống lâu trăm tuổi."

"Tạ ơn tiền bối." Từ Ngôn chắp tay khom người nói: "Hôm nay chúng ta sẽ nghe được một vở ‘Thiên Môn hầu bắn tan Tiềm Long lĩnh, Bách yêu yến máu nhuộm nửa Thiên Hà’. Không biết ý Ngọc Nữ tiền bối thế nào?"

"Đoạn kịch gì cổ quái vậy? Là vở hí kịch hay chứ?" Ngọc Nữ lộ vẻ hào hứng bừng bừng nói: "Thiên Môn hầu là nhân vật nào, Bách yêu yến là thế nào?"

"Chỉ là câu chuyện vui, phần lớn là bịa đặt nên mà thôi. Là một vở kịch nơi quê nhà ta, hát lên lại rất náo nhiệt."

Từ Ngôn cười chất phác, khoa tay đá chân bày ra tư thế bắt đầu hát một khúc hí. Chẳng qua tư thể mở đầu này rất kỳ lạ, chân cong, lưng khom, tay trái đưa về trước, tay phải đưa ra sau như thể đang muốn kéo căng một dây cung.

"Ngọc Nữ tiền bối, xin hãy chú ý lắng nghe!"

Từ Ngôn thét vang một tiếng, cả người theo đó bắt đầu chuyển động. Tiếng gió vang lên soàn soạt, một miếng băng tinh lóng lánh xuất hiện trước người hắn. Đó không phải là băng tuyết chân thật mà là một khối linh thạch.

"Bên đường cổ Trường Hà, phương bắc vạn dặm nhạn bay."

Trong tiếng hát vang, Từ Ngôn vung tay trái đánh ra chín khối linh thạch như chín con chim yến bay ra, thẳng tới ghế dựa bằng băng nơi sườn núi. Tiếng vỡ vụn vang lên không ngừng. Chín khối linh thạch thành chiêu Phi Hoàng đánh ra đã biến thành bột mịn trước mặt Ngọc Nữ, cách bà ta hơn một trượng. Là bị linh lực của Ngọc Nữ mạnh mẽ nghiền nát.

"Kẻ lãng tử hồi hương, việc đã qua như khói bụi."

Lúc trở tay, lại có mười tám khối linh thạch đồng thời được đánh ra, kéo theo những đường gió rít lướt đi tạo thành những vệt lờ mờ trên mặt tuyết trắng, rồi lại lần nữa vỡ vụn trong tiếng cười khẽ của Ngọc Nữ.

"Người của kiếp này và kiếp trước, trên đường trần thế, không mơ tiên!"

Lần này Từ Ngôn vẫn tiếp tục dùng một tay đánh linh thạch nhưng không dùng chiêu Song Tước nữa mà trực tiếp vận dụng Liên Y. Tay nắm linh thạch đánh ra quá nhanh tạo thành tàn ảnh, nhìn như thể có tới mười cánh tay.

Trên một trăm khối linh thạch gào thét bay ra. Ngọc Nữ lại vẫn không thèm ghé mắt nhìn, chỉ dùng uy áp của Nguyên Anh hậu kỳ trực tiếp chấn nát đống linh thạch bay tới, đồng thời vỗ tay cười, hô lên một tiếng "Hay!" nghe đầy hào hứng.

"Trăm năm thoáng chốc chợt qua, hạo kiếp ngàn năm lại hiện."

Tay trái phi thạch, tay phải Từ Ngôn đã bắt đầu động. Lần lượt có từng tấm phù lục lượn lờ ánh sét nhanh như chớp bay đi.

Trong Thiên Cơ phủ của hắn chứa nhiều nhất không phải là pháp khí pháp bảo, cũng không phải Linh đan linh thảo mà là đống lôi phù được tế luyện để giết thời gian trong suốt lữ trình buồn tẻ trăm năm kia.

Linh thạch như mưa, lôi phù như gió hòa lẫn vào nhau như thể vòi rồng linh thạch gào thét lao đến bao phủ cả Ngọc Nữ và cái ghế dựa bằng băng tuyết. Trong gió tuyết vang lên tiếng cười õng ẹo thanh thúy, nhưng Ngọc Nữ vẫn không nhúc nhích, chỉ bùng lên linh lực ngăn cản toàn bộ linh thạch và lôi phù lại trước người mình.

"Xưa nay xưng dũng giả, chiến trận đứng hàng đầu."

Tiếng ca vẫn như trước, càng lúc càng ngân cao. Ngọc Nữ như vô cùng thưởng thức làn điệu mang hơi hướm thê lương này, như lâm vào mê say, hai mắt khép hờ.

Chỉ với linh lực hộ thể, bà ta đã dư sức bỏ qua đống lôi phù hạ phẩm kia rồi. Dù phù có nhiều hơn nữa cũng không thể không đả thương được cường giả Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí linh thức của bà ta còn mạnh mẽ đến mức có thể nắm chặt từng cử động nhỏ của tên hề trên sân khấu kia. Cho dù Từ Ngôn có phi thân nhảy xuống khỏi đài cao, vận dụng tốc độ kinh người chạy tới thì Ngọc Nữ cũng không có chút e ngại nào cả.

Nếu đã xem cuộc vui thì phải có được phong độ xem cuộc vui. Vì vậy Ngọc Nữ vẫn thản nhiên ngồi đó, bản thể Ngọc Nữ kiếm lơ lửng trước người. Ánh sáng pháp bảo tản ra càng làm nổi bật gương mặt tinh xảo của bà ta.

Ngọc Nữ không chút sứt mẻ, Từ Ngôn guồng chân trên mặt tuyết, chạy quanh chiếc ghế dựa bằng băng kia. Như thể do chạy quá nhanh mà có một thứ gì đó như dải lụa từ trên người hắn rớt xuống, trải xuống nền tuyết đầy lộn xộn.

"Có lẽ còn một câu nữa. Xem như hát không tệ. Chỉ cần câu cuối kia có thể làm ta thoả mãn, ta có thể tha thứ hành động ngu xuẩn lần này của ngươi."

Ngọc Nữ khẽ trợn mắt, ánh lạnh lẽo lóe lên. Ngọc Nữ kiếm trước người đột nhiên vung ngang. Pháp bảo cực phẩm phát ra uy năng chắn thành một hàng rào quanh người Ngọc Nữ. Vừa lúc đó, một tấm phù lục lóe lên tia sét cũng đã tiến tới.

Trong tiếng nổ vang rung trời chuyển đất, ghế dựa bằng băng của Ngọc Nữ bị nứt ra, Ngọc Nữ kiếm cũng bị chấn động ép về phía sau, suýt nữa làm bị thương chủ nhân mình. Hàng rào của pháp bảo cực phẩm hình thành phòng ngự vặn vẹo lắc lư, cuối cùng vỡ tan.

"Lôi phù thượng phẩm!"

Ngọc Nữ kinh ngạc, không dám coi thường nữa. Ngọc Nữ kiếm không phải là pháp bảo phòng ngự, tuy không khó để ngăn cản một tấm lôi phù thượng phẩm nhưng nếu số lượng lôi phù thượng phẩm quá nhiều thì chắc chắn không thể chống đỡ nổi. Một khi bị lôi phù trình độ thượng phẩm đánh trúng, dù cho tu vi Nguyên Anh cũng phải bị thương.

Uy năng của phù lục hạ phẩm tương đương với pháp khí, còn uy năng của phù lục thượng phẩm đã tương đương đến pháp bảo. Chưa kể phù lục lôi phù là loại có uy lực cực kỳ đáng sợ, là thần binh lợi khí để tu sĩ cấp thấp giết chết được tu sĩ cấp cao.

Bởi vì cần cực ít linh lực đã có thể thúc giục được phù lục!

Trong giới tu hành, có vô số tu sĩ nhất thời khinh suất đã táng thân dưới phù lục, cũng không thiếu kẻ bị tu sĩ tu vi thấp hơn mình giết chết với cách thức này.

Lúc trước Ngọc Nữ căn bản không để tâm đến đám lôi phù hạ phẩm, nhưng lôi phù thượng phẩm xuất hiện khiến bà ta đã phải coi trọng tên hề này hơn.

Nhưng mà xem ra Ngọc Nữ coi trọng đã trễ. Ba tấm lôi phù thượng phẩm nổ tung đã chặt đứt linh thức của bà ta. Trong nháy mắt này, cả người Từ Ngôn cũng biến mất không chút dấu vết.

Trong dãy núi yên tĩnh lại xuất hiện gió tuyết. Trong gió tuyết, Từ Ngôn vẫn như như quỷ mị hư vô biến ảo liên tục. Hắn không chạy ra khỏi hiểm địa này mà tung nhảy giữa không trung...