Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 68: Q.2 - Chương 60: Đại Thúc, Ôm Ta Một Cái





Edit: Trần
Một cơn gió mát từ từ thổi qua, ngọn lửa vốn im lặng mà đốt đột nhiên “Đùng” một tiếng, bốn phía rất im lặng, Đường Đường có thể nghe rõ tiếng hô hấp của mình, vững vàng mà ngân nga, thở ra, hít vào, lại thở ra, lại hít vào….
Mở bừng mắt ra, Đường Đường kinh ngạc nghĩ tại sao mình vẫn có thể thở, vẫn cảm thấy được đau và nóng, thậm chí còn thấy ngọn lửa biến về ánh vàng sáng sủa ónh ánh, đang thiêu đốt bên cạnh mình.
Chỗ xa xa, một bóng đen cao lớn nặng nề té ngã trên mặt đất. Nương theo ánh lửa, Đường Đường thấy trước ngực người kia có một cái lỗ thật lớn, máu đen ồ ồ chảy ra từ đó.
“Hiên Viên Hận Thiên – -” Không cam lòng gào thét một tiếng, bóng đen chợt bắn tung tóe, hóa thành một đóa hoa sen máu tức thì biến mất vào hư vô.
Ngọn lửa ầm một tiếng cháy lan lên, vây quanh thân ảnh lạnh lùng cầm trường kiếm trong tay, một gối quỳ trên mặt đất, sống lưng hơi nghiêng, đầu rủ xuống, như đang ẩn nhẫn thống khổ thật lớn, trầm mặc như núi đá cứng rắn.

“Đại – -” Thanh âm khẽ gọi nghẹn trong cổ họng, Đường Đường nghĩ nghĩ một lát vẫn quyết định xoay người, cẩn thận bò ra ngoài vòng lừa.
Bò một bước, đi một bước, lại quay đầu lại nhìn người như con hùng sư đang ngủ say kia. Kế hoạch thất bại, mỹ nữ không thể cứu được anh hùng, ngược lại thiếu chút nữa bị anh hùng cho là củi mà chém, thế nên tốt nhất vẫn nên chạy đi thôi!
Mệnh không còn, chẳng phải là tất cả đều kết thúc hay sao! Con mẹ nó trước đây có đứa mù nào nói “Ninh tại thảo hạ tử, tố quỷ dã phong quang*”? Đường Đường quyết định, nếu lần này có thể sống sót thoát khỏi đây, nhất định phải khiến cho người nói ra những lời này hối hận vì đã sinh ra! (tạm dịch: Chết dưới gốc cây cỏ, thành quỷ là hóa thành phong cảnh. Trong thơ văn TQ tớ chỉ biết câu: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu).
Trường kiếm cắm thật sâu vào mặt đất, Hiên Viên Hận Thiên một tay chống lên chuôi kiếm miễn cưỡng không để mình ngã xuống, nhìn nữ nhân bò từng bước về phương xa như rắn kia.
Một chiêu cuối cùng của Bắc Thứ Ma không tiếc đồng quy vu tận mà xuyên cả bàn tay vào chính bụng của hắn, nếu không phải nàng đột nhiên xuất hiện…
Vận khởi Ma công đem ma khi lạnh lẽo rót vào miệng vết thương, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng mở miệng: “Ngươi tới đây làm gì?”
Cả người chấn động, Đường Đường nơm nớp lo sợ quay đầu.
Đôi mắt sâu thẳm u tối mà lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo như những nhũ băng phóng về phía nàng, nhưng Đường Đường không nhịn được mà nước mắt rơi rào rào.
Đại thúc, chàng đã trở lại!
“Ta tới đây tìm chàng, đại thúc – -” Nhảy lên một cái, Đường Đường dang rộng cánh tay chạy về phía cái thân ảnh cự tuyệt người khác từ cách xa ngàn dặm kia.
“Dừng lại!” Rút trường kiếm nhắm thẳng phía trước, Hiên Viên Hận Thiên hờ hững chặn lại Đường Đường đang cao hứng bừng bừng.

Khoảng cách 1m5, kiếm của đại thúc thật dài, Đường Đường cố gắng duỗi cánh tay đáng thương hề hề đứng ở bên ngoài 1m5.
Vì sao? Vì sao khoảng cách giữa hai người rõ ràng gần như vậy, thế mà đại thúc lại cố tình kéo xa ra?
Mắt hạnh nhìn xuống phía dưới, Đường Đường thấy bụng của đại thúc có một miệng vết thương bị ma khí đóng băng lại, sâu như thế, khủng bố như thế, lại ngay dưới sườn bên phải – -”
Giống như có một đạo sét đánh trong đầu, Đường Đường mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Vừa rồi rõ ràng nàng đứng trước đại thúc, mà cơn gió mạnh kia thổi tới từ sau lưng, trong khoảnh khắc còn chưa kịp chạm tới, nàng đã bị một lực rất mạnh ném ra sau người đại thúc, ngay sau đó có một tiếng gào thét vang lên, trầm thấp thô thiển….
Hóa ra, đại thúc lại cứu nàng thêm một lần!
Hốc mắt ươn ướt, Đường Đường giơ tay, đáng thương kêu: “Đại thúc, ôm ta một cái!”
Một trận tĩnh mịch, lần đầu tiên Hiên Viên Hận Thiên không phải cố ý duy trì vẻ trầm mặc, mà là thật sự không biết nên nói gì. Nữ nhân này, nàng rốt cuộc đang nghĩ gì?

“Đại thúc, ôm ta một cái, ta rất lạnh!” Hai giọt nước mắt không hề rơi xuống mà cứ lăn qua lăn lại trong hốc mắt như một kĩ xảo đặc biệt, Đường Đường mặt không đỏ tim không đập nhanh làm nũng.
Khóe miệng không thể ức chế run rẩy một chút, Hiên Viên Hận Thiên ngẩng đầu nhìn lửa hừng hực thiêu đốt ở bốn phía, phát ra một tiếng hừ nhẹ lạnh lùng, cũng không phải là thật sự lạnh lẽo, mà là như quở trách lại như mang theo ý cười.
“Vậy để ta ôm chàng một cái đi!” Tròng mắt vòng vo đảo loạn, Đường Đường nhếch miệng nở nụ cười, khuôn mặt nhem nhuốc khiến cho hai chiếc răng nanh trắng bóng lại càng sáng lấp lánh, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu: “Ta ôm chàng, lửa này sẽ không dám đốt chàng!”
Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên khua Đế Thiên lên cắt xuống một đường, kiếm khí bàng bạc chém vào một đám lửa phía trước, vòng lửa đột nhiên mở lớn ra, như sợ hãi mà cách xa ra khỏi hai người.
“Đừng mà, đừng mà!” Kinh hoảng liên thanh kêu to, Đường Đường bước vọt qua.
Ừ, vừa lòng cong cong khóe môi, Đường Đường thật cẩn thận tựa đầu vào lồng ngực của đại thúc, tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng đại thúc, nàng rốt cuộc – - rốt cuộc cũng chạm được vào thân thể của đại thúc rồi, ha ha ha.