Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 60: Q.2 - Chương 52: Vô Ưu





Edit: Trần
Trường kiếm khẽ vung lên, những giọt máu bám trên thân kiếm vẩy khắp nơi, Hiên Viên Hận Thiên minh bạch, nếu muốn thoát khỏi trận pháp này, chắc chắn phải chém hai tên yêu, ma cấu kết với nhau làm bậy kia!
“Bắc Thứ Ma, cái đồ cháu nội con rùa nhà ngươi trốn đâu rồi?” Thanh âm tức giận mắng người đầy hổn hển vang lên trong bóng đêm, một bóng trắng đột nhiên hiện lên, như ngôi sao chổi lỗ mãng xông vào bầu trời đêm, không phân biệt rõ đông tây nam bắc mà hốt hoảng chạy trốn.

“Ù ù – -” Tiếng gió thổi ầm ầm chợt trở nên cuồng bạo, trường kiếm ngâm một tiếng lẫm liệt cắt một đường, kiếm quang đen đặc như một con mặc long tức thì quấn lên bóng trắng kia.
“Đừng, đừng giết ta!” Tiếng thét chói tai sợ hãi, trong tiếng rên rỉ yếu ớt ở bốn phía lại càng rõ ràng hơn, Trọng Lê hoảng sợ giơ lên Tụ yêu kỳ trong tay, run giọng nói: “Hiên, Hiên Viên Hận Thiên, bổn vương muốn giao dịch với ngươi một chút, chỉ cần ngươi đồng ý tha bổn vương một mạng, bổn vương lập tức thu hồi Tụ yêu kỳ, thậm chí có thể gọi tất cả yêu chúng về giúp ngươi đối phó với Bắc Thứ Ma…”
“Không cần!” Thanh âm quả quyết cự tuyệt cắt đứt tia hi vọng xa vời cuối cùng của Trọng Lê, Hiên Viên Hận Thiên kề thanh trường kiếm sít cổ họng yêu vương, lạnh lùng nói: “Dùng yêu chúng đổi lấy mạng của ngươi?”
Trong đôi mắt yêu nghiệt hiện lên một tia âm ngoan lại đầy chật vật, Trọng Lê hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải cố gắng không dám cử động cổ một chút nào, chỉ sợ lưỡi kiếm sắc bén chém đứt rời vô số yêu chúng này lại không cẩn thật cắt đứt yết hầu của mình.
“Hiên Viên – - không không, Ma Vương, Ma Vương đại nhân! Bổn Vương vốn không muốn đối nghịch với ngươi, nhưng cái tên khốn kiếp Bắc Thứ Ma kia lại dám lừa bổn vương! Hắn nói giờ là lúc ngươi muốn nhất thống Ma giới, sau đó sẽ xâm lược Yêu giới, thậm chí còn muốn ngầm chiếm Nhân giới, tiên giới, thế nên bổn vương mới nhất thời hồ đồ….”
“Không phải hồ đồ đâu!” Thanh trường kiếm khẽ cứa vào lớp da thịt non mịn, mũi kiếm lạnh như băng tham lam đem đám máu tươi nóng hổi nhỏ giọt lên mặt đất, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nói: “Đến khi nào cần thiết, bổn vương có lẽ sẽ làm như vậy!”

Ngạc nhiên trừng lớn mắt, Trọng Lê không thể tin nhìn Hiên Viên Hận Thiên chòng chọc, không biết là bị lời của hắn làm vỡ mật, hay là bị hắn nói trắng ra mà choáng váng cả người, từ yết hầu phát ra những tiếng khùng khục kì lạ, nhưng thật lâu sau vẫn không thể thốt lên một chữ nào.
“Ngươi – -” Cuối cùng cũng tìm được tiếng nói của mình, Trọng Lê vội vàng dâng lên Tụ yêu kỳ, mặc áu tươi ồ ồ chảy ra từ yết hầu, trong đôi mắt yêu nghiệt tràn đầy điên cuồng và tuyệt vọng: “Tha cho ta một mạng! Chỉ cần ngươi đồng ý tha mạng cho ta, ta nguyệt ý dẫn yêu chúng quy thuận Ma giới, giúp ngươi nhất thống nhân gian – -”
“Ầm ầm!!!” Một đạo sấm sét không có dấu hiệu nào báo trước mà đánh xuống, phía trước ánh sáng có một thân ảnh mờ ảo, không biết đến từ khi nào, đến đây đã bao lâu, giống như việc giữa khoảng không tối đen như mực lại khẽ vẽ lên một vết bụi xám trắng, thoáng nhìn như mang theo chút bi thương.
“Ai – -” Tiếng thở dài trong gió, truyền vào tai hai người, Trọng Lê cả kinh quay đầu, trong khoảnh khắc đôi mắt yêu nghiệt hiện lên ánh sáng oán độc, cúi đầu nói: “Vô Ưu?”

“Dạ, thần đệ ở đây.” Bóng người dần dần rõ ràng, hóa thành một bạnh y nam tử đứng hiên ngang trong bóng tối, khuôn mặt cực kì giống Trọng Lê, đều có vẻ mặt âm nhu yêu mị, đều có một đôi mắt ánh xanh, chỉ là vết màu đỏ giữa đôi hàng mi của Vô Ưu rõ ràng hơn, đỏ rực một mảng.
“Vương huynh, huynh muốn đem vận mệnh của toàn bộ Yêu tộc giao vào tay Ma giới hay sao?” Khóe môi nhợt nhạt gợn lên nụ cười lạnh lùng, Vô Ưu chậm rãi đi về phía hai người, bước chân vừa nhẹ lại chậm rãi, như một con thú lười biếng.
“Thế thì sao?” Mắt xanh đối diện mắt xanh, Trọng Lê nở nụ cười âm u: “Giờ ngươi mới đến, là vì muốn chờ bổn vương chết rồi sẽ trở thành yêu vương sao? Hừ, ngươi đừng vọng tưởng! Bổn vương đã quyết định dẫn yêu chúng quy hàng Ma vương, chỉ cần bổn vương còn sống, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một vương tộc nhàn tản!”