Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 35: Q.2 - Chương 27: Lệnh Vương





Edit: Trần
“Tùy Hỉ, Tùy Hỉ!” Hưng phấn kêu to, Đường Đường cầm hai chuỗi không rõ là vật gì đen tuyền, thối hoắc còn nhỏ từng giọt, vẻ mặt cười chói mắt đi đến bên Tùy Hỉ.
“Đường Đường!” Cúi đầu, nhìn vầng trán Đường Đường thấm một tầng mồ hôi, Tùy Hỉ cười dị thường ấm áp.
Cái kiểu tươi cười này Đường Đường từng gặp qua, là khuôn mặt tươi cười lúc hắn cười với Mâu Chân, đẹp trai chết người a!

“Hey, đừng có cười như thế với ta, cẩn thận ta yêu ngươi a!” Trên mặt nóng lên, Đường Đường phô trương thanh thế nhe răng, cầm vật trong tay đưa lên, cười đến tà ác: “Cho ngươi!”
“Đây là cái gì?” Ghét bỏ nhíu mày, Tùy Hỉ mặc dù tiếp nhận nhưng lại duỗi tay đưa ra rất xa.
“Chao!” Há mồm cắn tiếp một miếng nữa, Đường Đường hạnh phúc thở ra một hơi mùi hôi, “Ừ, nhân gian cực phẩm a! Không nghĩ tới nơi này cũng có chao.” (Chao là một món ăn làm từ đậu phụ lên men, có mùi hôi).
Mặt mũi tái xanh, Tùy Hỉ miễn cuỡng cười đem chuỗi của mình đưa qua: “Thích ăn như thế, vậy chuỗi này cũng cho ngươi đi!”
“Vậy sao được!” Mắt hạnh hiện lên quang mang bỡn cợt, Đường Đường nắm mũi Tùy Hỉ, hét lớn: “Một hơi thôi, ta cam đoan chỉ cần một hơi ngươi sẽ yêu mùi hôi của chuỗi này!”

Chần chờ đối diện với cặp mắt kiên định của Đường Đường, Tùy Hỉ cười khổ một chút, mang theo quyết tâm xả thân vì nghĩa mở miệng….
“Hô……”
“Sao rồi?” Buông tay ra, Đường Đường cười đến hai tròng mắt đầy sao.
“Ăn thật ngon!” Cao giọng khen thưởng, Tùy Hỉ thuần thục xử lý chuỗi của mình, hai người nhìn nhau cười to, tiếng cười thống khoái cắt qua bầu trời đêm, cũng chấn động một hồ nước ở chỗ xa xôi khác.
“Ào!” Một tiếng nước chảy, nam tử bước ra từ trong nước, thân hình cao lớn tựa như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất, mái tóc dài trắng như tuyết tản mạn sau người, dưới ánh trăng sáng lên ánh bạc huyền bí.
Bọt nước trong suốt từ ngũ quan tuấn mỹ như được trạm chổ mà chảy xuống, lăn qua lồng ngực rộng lớn, bờ vai rắn chắc rồi đến vùng thắt lưng không có một chút sẹo lồi nào, đến cặp đùi thon dài chậm rãi nhỏ xuống, lưu luyến mà rơi trên mặt đất, hình thành một vòng sáng nhỏ, như giọt lệ tiếc hận (Trần: Edit đoạn này mà phải bịt máu mũi >”