Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Kiếm Phách Chiếu Bích Sơn (Kiếm Chém Chiếu Bích Sơn)





Edit: Tiểu Trần
“Đau không?” Dè dặt nâng nên cánh tay bị tổn thương của Đế Thích, Xá Chi đau lòng hỏi.
“Không sao!” Lắc đầu cười một tiếng, lúc này Thiên Đế nghiễm nhiên trở thành một đế vương ôn nhu săn sóc lại can đảm dũng mãnh.
Nhu tình của hắn, tôn quý của hắn, sự ung dung cùng nét hoa mỹ nơi hắn, có thể mê loạn trái tim mỗi một nữ nhân.
“Trẫm không có chuyện gì, là Hiên Viên hắn có lời muốn hỏi nàng!”

** chấn động, Xá Chi nũng nịu nghiêng đầu, lại bị hai đạo ánh mắt giống như nhũ băng đâm tới toàn thân chấn động, lập tức biến sắc, sợ hãi tựa sát bên mình Đế Thích. (** ở đây là của tác giả, k phải của ta)
“Hóa ra là thế, thì ra là tự nàng muốn tới đây!”Mắt trở nên thông suốt, Hiên Viên nhìn hướng không trung gió mây vần vũ, tiếng nói lạnh như băng mang theo cảm giác áp bách khiến người ta khó có thể thừa nhận, “Bản vương hỏi ngươi, bản vương khi nào thì nói muốn phản thượng thiên đình, tự lập vi đế?”
Cánh môi anh đào run rẩy, nhưng lại không nói ra lời nào, Xá Chi khe khẽ khóc, hai giọt lệ trong suốt rơi lên quần đỏ, để lại dấu vết giống như hai vệt máu.
“Xá Chi!” Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai, Xá Chi chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, Thiên Đế lại cầm lấy tay nàng.
“Đừng sợ, làm theo lời trẫm nói!” Môi áp sát tai nàng, Thiên Đế dùng giọng nói thâm tình mà kiên định cúi đầu nói, cực kì mê hoặc: “Chẳng lẽ ngươi muốn cùng trẫm duyên đoạn cách phân*, đời đời kiếp kiếp không thể gắn bó tới đầu bạc sao?” (duyên đoạn cách phân: duyên đứt đoạn, người li tan).
“Không!” Mạnh mẽ rùng mình một cái, Xá Chi hoảng sợ nâng mi mắt, nhìn vào đôi mắt phượng ưu nhã tràn đầy trìu mến.
Ánh mắt giao nhau, nàng đọc được bí ẩn đen tối chỉ có hai người biết, còn có đau lòng, u buồn cùng tuyệt vọng chôn giấu nơi đáy mắt Thiên Đế.
“Ta….” Tình cảm dâng trào đánh bay một tia áy náy cùng lưỡng lự cuối cùng, Xá Chi nhỏ giọng: “Ta muốn cùng chàng ở cùng một chỗ!”
Khóe môi ngạo nghễ câu dẫn, Đế Thích quay đầu nhận lấy ánh mắt Hiên Viên, trong đôi mắt phượng xẹt qua một tia tự đắc khó có thể che giấu.
Mắt lạnh hiểu rõ ràng, Hiên Viên nghe thấy tiếng nói Xá Chi dịu dàng trong mảnh yên tĩnh vang lên rõ ràng: “Hiên Viên hắn ta…. Lúc đáp ứng phụ vương ta cầu hôn, chính miệng nói muốn phá vỡ càn khôn, tự lập vi đế…”

“Nghịch tặc đáng chết!”
“To gan lớn mật”
Lời còn chưa dứt, đám quần thần đã ồ lên.
Cả một đám phẫn nộ lên tiếng phê phán, Hiên Viên ngạo nghễ đứng thẳng, ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha, tốt. Rất tốt!”
Lãnh mâu giận dữ quét qua đôi nam nữ vô sỉ tự mình sai trái lại ăn nói bừa bãi, lại quét qua bốn phía quần chúng phẫn nộ, một đám thiên thần hồ đồ u mê, Đế Thiên trong tay Hiên Viên vốn giương cao nay một kiếm vung xuống….
Một hồi tiếng dã thú kêu loạn chấn động khắp nơi, một con mặc long (rồng đen) từ trong kiếm quang đột nhiên thoát ra, giương nanh múa vuốt, khí thế hung hăng hướng phương xa lao tới,
Một lát sau, từ phía chân trời truyền đến thanh âm ngọn núi rầm rầm sụp đổ, chúng thần vẻ mặt sợ hãi biến sắc, một Thiên chúng thất thanh kêu lên: “Chiếu Bích Sơn?! Ác tặc này cư nhiên phá huy Chiếu Bích sơn!”

“Không sai!” Cất kiếm xoay người, Hiên Viên nhìn qua Xá Chi dung nhan khuynh thế tuyệt mĩ, khóe miệng khẽ động lộ ra nụ cười băng lãnh nhất.
“Các ngươi nói ta muốn hủy thiên diệt địa?” Đế Thiên nắm trong tay, mũi kiếm phá vỡ mây mù dày đặc, gió thổi lướt qua lưỡi kiếm phát ra thanh âm kêu ô ô như phệ hồn đoạt phách* bóp chặt trái tim mọi người. (phệ hồn đoạt phách: cắn nuốt linh hồn, lấy đi hồn phách.)
Chiếu Bích Sơn, sinh tử tường, nhân duyên tường. (Chiếu bích sơn, bức tường ghi lại sinh tử, nhân duyên)
Đã từng, tên của hắn và nàng song song khắc lên trên tường, trên ngọn núi đứng sừng sững qua vạn năm, nhân duyên giữa hắn và nàng cũng từng khắc trên nham bích.
Chỉ là, cho dù duyên phận đã định tam sinh tam thế cũng không lưu lại được một trái tim thủy tính dương hoa*. (thủy tính dương hoa: lẳng lơ, ong bướm)