Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 19: Q.2 - Chương 11: Lăm Đại Hầu Cận. (Hai)





Edit: Tiểu Trần
Một nữ tử loài người không hề có một chút tu vi lại có thể khiến cho Đế Thiên vốn ngủ say đáp lại, nó đã bắt đầu thức tỉnh, lực lượng một lần nữa lại ngưng tụ.
“Bản Vương không đi!” Thanh âm trầm thấp vang lên, khiến cho hai nữ một nam đang đứng im lặng trong bóng tối hắc ám đều biến sắc, đồng thời cúi đầu.
Không khí trở nên ngưng đọng, tràn đầy cảm giác áp bách, tiếng nói trầm thấp lại tiếp tục: “Bảo Tùy Hỉ thay mặt Bản Vương chủ trì lễ mừng, đi đi!”

Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh cũng biến mất, không khí hắc ám trở nên thông thấu hơn, ngay cả gió cũng bắt đầu nhẹ nhàng thổi.
“Đi thôi!” Có người nói một câu, ba đạo thân ảnh trong bóng tối cũng nháy mắt không thấy đâu nữa, ánh trăng phủ xuống mặt đất, giống như nơi này nguyên bản chính là – - cái gì cũng chưa từng tồn tại.
“Tùy Hỉ!” Giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngoài trướng vang lên, rõ ràng lạnh như băng lại rất êm tai, mang theo một cỗ ngạo khí.
Vốn đang cùng Thường Túy mắt to trừng mắt nhỏ đấu khí, Đường Đường nghe tiếng nói quay đầu lại, nhất thời hít một hơi lãnh khí…
Tổ hợp hai nữ một nam cực hoàn mỹ.
Nam tử đứng giữa ngũ quan rõ ràng sâu sắc, mắt ưng sâu lắng trầm tĩnh, nước da hơi đen, biểu cảm trên mặt nghiêm túc, không buồn không vui, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng khó tiếp cận, tựa hồ hắn ta từ trước đến giờ luôn như vậy, im lặng ít nói, là một nam nhân có ý chí cứng như sắt thép.
Mà cô gái tóc tím bên tay phải hắn, lông mi cong vút, một đôi mắt phượng mị sắc liêu nhân*, dưới chiếc mũi thẳng là bờ môi mềm đỏ mọng, nổi bật trên da thịt trắng như tuyết, giống như quả anh đào trang trí trên nước đá bào mùa hè, khiến cho người ta nhịn không được muốn nếm thử. (Mị sắc liêu nhân: Sắc đẹp trêu ngươi.)
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như vậy, lại bởi vì vẻ mặt kiêu ngạo mà lạnh lùng của nàng mà lộ ra khí chất lạnh như băng, cự tuyệt người khác từ xa ngàn dặm.
Người này tên gì? Băng sơn mỹ nữ?

Miệng há lớn, Đường Đường sững sờ nhìn băng sơn mỹ nữ trực tiếp lướt qua mình, đến trước mặt Tùy Hỉ, giống như coi nàng à không khí, căn bản khinh thường ngoảnh lại nhìn.
Tùy hỉ, Vương lệnh cho ngươi chủ trì lễ mừng!” Âm thanh băng sơn mỹ nữ cũng lạnh lùng, hoàn toàn không có một tia tình cảm.
“Mặt cứng nhắc là Thường Hữu, mặt lạnh lùng là Bỉ A Đa La – -.” Tiếng nói lười biếng vang lên bên tai Đường Đường, gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở ấm áp mang theo hương hoa hồng vương trên vành tai, Đường Đường cả kinh quay đầu lại, đôi môi suýt chút nữa sượt qua khuôn mặt mị hoặc chúng sinh của Thường Túy.
“Ngươi, ngươi, ngươi làm cái gì?” Mặc dù sự thật, sự thật là chưa tiếp xúc “da thịt”, nhưng Đường Đường rất không có tiền đồ đỏ mặt lên, toàn thân ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông tập thể rủ nhau hướng ra phía ngoài thoát nhiệt, khiến nàng hận không thể một chưởng đánh chết tên nam nhân yêu nghiệt kia.
Tiếng cười thấp giễu cợt vang lên, Thường Túy giống như hoài niệm sờ sờ gò má, khóe miệng cong lên nhẹ giọng nói: “Chậc chậc, chỉ thiếu chút xíu nữa! Tiểu mỹ nhân, ngươi thất vọng sao?”
“Thúi lắm, ta thất vọng cái gì?” Phát điên nắm chặt hai đấm, Đường Đường rốt cuộc hỏng mất, cái tên ma nam này cũng quá rắm thúi đi?

Không cho hắn chút dạy dỗ, hắn còn tưởng mình là vạn nhân mê đây! – -. Ngươi vốn rất đẹp, đồ đỏm dáng!
Hai tay ôm cánh tay mình, Đường Đường bày ra vẻ mặt khinh thường, “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi rất giỏi! Gương mặt của ngươi, phỏng đoán da trên mặt sớm sẽ bị người khác gặm ba bốn lần đi? Ngươi cho rằng Tôn Đường Đường ta sẽ thích đem miệng của mình phun nước miếng lên mặt người khác? Hừ, đây chính là nụ hôn đầu tiên của ta, nụ hôn đầu tiên đấy, biết không? So với gương mặt đó của ngươi quý báu hơn nhiều!”
Tiếng cười phụt vang lên, tựa hồ không chỉ một người, mà ngay cả Thường Hữu mặt luôn nghiêm túc cứng nhắc trên mặt cũng hiện ra một tia vui vẻ không được tự nhiên.
Đường Đường chợt ngậm miệng, tỉnh ngộ phát hiện như thế nào mà mình lại đem chuyện xấu của mình vạch trần sạch sẽ? Người đã quá hai mươi, mà ngay cả nụ hôn đầu tiên còn chưa có, che đến mốc meo, còn quý báu gì? Thực sự mất mặt, mặt đều ném đi rồi!