Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 16: Q.2 - Chương 8: Ma Giới (Một)





Edit: Trần
“Oa khụ khụ khụ!” Tiếng ho khan kịch liệt vang lên, Đường Đường mạnh mẽ bước lên hai bước rồi trở mình nhìn một cái đầy khinh thường, “Ngươi ít giả bộ hồ đồ, đêm nay ta không có hứng nói, chờ ngày nào đó cao hứng sẽ dạy cho ngươi!”
“Ha ha ha!” Tiếng cười to sang sảng theo gió bay đến, mỹ nữ cả viện vốn miệng cười sáng lạn nhất thời đứng si mê – -
“Tùy Hỉ đại nhân vừa cười, thật sự quá mê người a!”

Lửa trại cháy rừng rực, cả đám người nhảy múa xung quanh.
Trên đài cao, ** những vũ nương hết sức quyến rũ và xinh đẹp đang nhảy, tất cả mọi người quay cuồng tạo thành một cảnh tượng náo nhiệt. Trong lúc mọi người tâm huyết dâng trào như thế, mỗ Đường lại vô lực co rúm người ngồi bên cạnh Tùy Hỉ, trong đôi mắt hạnh tràn ngập nỗi lo sợ – - (dấu ** ở đây là của tác giả)
Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Vì sao tất cả mọi người lại chết tiệt có thể hoàn mỹ đến như vậy?
Từ trong phủ đi đến cái nơi gọi là quảng trường Thất đầu, mắt của Đường không đủ để dùng. Nếu mẹ mà sinh ra ình một đôi mắt kép giống mắt chuồn chuồn thì tốt quá a! Vậy sẽ không bỏ lỡ mất mỹ nữ và soái ca đằng trước, phía sau, bên phải, bên trái!
Tiếng trống nhạc bỗng nhiên dừng lại, đám người chợt im lặng, một người từ trong đám người chậm rãi đi tới, giống như một chiếc thuyền nhỏ một mình lướt qua mặt nước, đem “nhân triều” lẳng lặng dạt sang hai bên, tạo thành một thủy lộ vừa tịch mịch lại ôn nhu, hắn ở trên đường đi đến, ung dung tự nhiên. (Nhân triều: Tớ nghĩ ở đây là phép ẩn dụ, so sánh đám người với thủy triều, giống như một chiếc độc mộc lướt trên thủy triều mà tới).
Một bộ trường bào bằng gấm khoác hờ hững trên người, dùng một chiếc đai lưng kết thành một nút thắt miễn cưỡng, lộ ra một mảng ngực màu nâu đồng khiến người ta mơ màng. Mái tóc màu đỏ như lửa giống như đang cháy sáng ở trên hai bờ vai, một đôi mắt hẹp dài nửa mở nửa khép, giống như bị ngấm vài phần men say. Bước chân nam tử hơi dừng lại, chậm rãi nâng mắt nhìn về hướng trướng bồng – -
Thời gian như đột nhiên ngừng lại, Đường Đường kinh ngạc nhìn người nam nhân phía trước đang chậm rãi bước tới, đẹp trai đến không có thiên lý, chỉ cảm thấy hàm răng như muốn cắn vào lồng ngực kia. (=.=, sắc nữ)
“Lách tách!” Mu bàn tay nóng lên, Đường Đường khóc không ra nước mắt ngẩng mặt ngẩng mặt lên bi thương nói: “Tùy Hỉ, ta lại chảy máu mũi ~~”

“Ai – -” Bất đắc dĩ thở dài, Tùy Hỉ vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Nhắm mắt lại đi!”
“A!” Ngoan ngoãn nhắm nghiền hai mắt, một cảm giác mát lạnh tức thì xuyên qua xoang mũi.
Đường Đường không biết Tùy Hi rốt cục dùng biện pháp gì, nhưng đêm nay đã đến không dưới mười lần, nếu không nhờ hắn tùy thời tùy chỗ giúp mình ngừng chảy máu mũi, chỉ sợ nàng đã vì mất máu quá nhiều mà chết.
“Đường Đường, ngươi không thể nhẫn nại được nữa sao?” Thu tay lại, ma mang trong tay dần dần biến mất. Một buổi tối chung đụng này, Tùy Hỉ đối với nữ tử nhân loại có tính tình sáng sủa, tâm tư hoạt bát này cũng có vài phần hiểu biết, nói rất nhiều, luôn có vài phần thân thiết như người bạn thâm giao đã quen biết nhiều năm.
“Ta chư từng thấy cô nương nào đối với nữ nhân cũng có thể phun máu mũi!”
“Ngươi tưởng ta không đau lòng a!” Cúi đầu nhìn bộ y phục mới mặc trên người loang lổ vết máu, Đường Đường mặt ủ mày chau rụt rụt người ra sau Tùy Hỉ, chỉ cảm thấy ánh mắt “thân thiết” dừng ở trên người mình lại nhiều hơn. Lượng máu mũi chảy trong đêm nay cũng đủ ột lần đi hiến máu, chẳng biết làm thế nào để lấy lại đây!

Hơn nữa, Tùy Hỉ nói đến cũng không phải là những nữ nhân bình thường, mà là những vũ nương đang nhảy múa trên đài cao, eo nhỏ xoay lắc kia a!
Không nói đến việc vũ nương mặc một thân sa y có cũng như không, chỉ nói đến một đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách, cùng ** dáng người, Tôn Đường Đườn nàng không kích động đến nổ hết các mạch máu đã là phải cảm tạ trời đất! (dấu ** ở đây là của tác giả)
Tiếng cười to vang lên, Tùy Hỉ không biết đây là lần thứ mấy trong đêm nay. Nữ tử nhân loại này luôn có những ngôn hành cử chỉ vĩnh viễn nằm ngoài dự đoán của mọi người, lại luôn làm ình có xúc động muốn cười to.
Đã bao lâu không có cảm giác sảng khoái cười to như thế? Chắc cũng đến hơn một ngàn năm đi. Cảm giác cười thoải mái như thế này đều nhanh quên mất.
Thời gian, thật sự trôi quá nhanh.