Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 124: Q.3 - Chương 116: Suối Thiêng Tiên Giới!





Edit: Trần
Một đồng tiền bay ra khỏi bàn tay Đường Đường, kim nhân nắm nó trên đầu ngón tay, như ảo thuật đung dưa trước mắt Tử Tô: “Có nhìn thấy không? Chắc cái gì cũng không nhìn thấy đúng không?”
Không nhìn thấy?
Một lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cứng ngắc, chỉ có trên khuôn mặt cứng ngắc của Hổ Thú hiện lên vài phần bi ai khôn kể.
“Sao tiên sinh biết được?” Khóe môi khẽ giương lên, Tử Tô vẫn cười như cũ, trên đôi mắt như có sương mù che kín, hơi hơi sầu não.
“Ta tự nhiên biết thôi!” Khẽ nâng cằm, kim nhân cười nói: “Mắt của ngươi bị người hạ độc nên mới thế. Nhưng nghe nói Tiên giới có một suối thiêng, có thể trừ bách bệnh, tiểu ca không ngại đến đó mà dùng nó rửa mắt!”

Hơi trầm ngâm, Tử Tô khách khí cười: “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm! Nhưng mà nghe nói suối thiêng kia chỉ có đệ tử Tiên giới mới có thể dùng, Tử Tô vẫn không nên phiền hà người khác!”
“Hừ, keo kiệt thế kia, mà còn tu tiên được cơ mà!” Hung hăng liếc nhìn lão già một cái, kim nhân đi đến trước mặt Đường Đường, nháy nháy đôi mi vàng, cười toét miệng như rất quen thuộc với Đường Đường, “Ta nói, ngươi đưa hắn đến Tiên giới đi!”
“Ta?” Đường Đường xem một màn nãy giờ đã sớm ngây người, người này quả thực như Thượng Đế vạn năng, không gì không biết, không gì không làm được!
“Tin ta đi!” Đồng tiền cuối cùng đã biến mất, kim nhân thần thần bí bí cười, nghiêng thân nói nhỏ bên tai Đường Đường.
Hơi thở mang theo hương đàn hương tươi mát phả vào mặt, Đường Đường đột nhiên cảm thấy chắc hẳn nàng biết kim nhân này, cực kì quen thuộc!
“Đi đi! Tiên giới có đáp án ngươi muốn tìm, còn có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện vừa rồi của ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, kim ảnh cũng dần nhạt đi, hóa thành một đạo ánh sáng vàng bay lên bầu trời đêm, sau đó “bùm” một tiếng hóa thành một pháo hoa màu vàng nở rộ giữa không trung, xinh đẹp sáng lạn.
Gió lại thổi qua, tiếng người lại ồn ào, Đường Đường mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện Thanh Lam và Vô Ưu lại hóa thành dáng vẻ yêu thú, người qua đường bốn phía ào ào đi qua, như thể kim nhân căn bản chưa từng xuất hiện, mà những người đó cũng không tới tìm nàng đổi tiền nữa.
Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra là mộng hay là thực?
Đường Đường thậm chí bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nàng có ném trúng rùa vàng, có ước nguyện chưa? Những chuyện vừa rồi tựa như một giấc mộng, thần kì đến không thể tin nổi.
“Tiên giới? Suối thiêng? Thì thào nói nhẹ hai tiếng, từ đáy lòng Đường Đường dâng lên một hi vọng nhỏ nhoi không dám xác định.
Có lẽ, đi Tiên giới, chẳng những có thể giúp Tử Tô chữa khỏi mắt, mà có thể tìm được đáp án cho câu hỏi của mình – - rốt cuộc vì sao đại thúc muốn tấn côn Thiên giới? Vì sao muốn hủy thiên diệt địa?

“Ngươi sẽ không tới Tiên giới phải không?” Nghiêng đầu, Thanh Lam không bỏ qua một tia cảm xúc biến hóa nào của Đường Đường.
“Ngươi cũng nghe thấy, vậy chắc hẳn khôn phải là ta nằm mơ rồi?” Ánh mắt dần dần rõ ràng, Đường Đường nở nụ cười.
“Đường Đường!” Mắt xanh trầm xuống, Vô Ưu cau mày mở miệng: “Tiên giới, ta và Thanh Lam không tiện đến đó!”
“Vì sao?” Ngạc nhiên sửng sốt, Đường Đường hỏi.
“Vì chúng ta là yêu!” Lạnh lùng nói xong, Thanh Lam cắn chặt răng.
Cổ họng nghẹn lại, Đường Đường hiểu rõ, hóa ra ở thế giới này cũng có kì thị chủng tộc.
“Ngươi vẫn muốn đi sao? Khuôn mặt bình tĩnh, lừa bức hỏi Đường Đường bằng được.
Tình cảnh này thực sự rất quen thuộc. Ở Ma giới, hắn không chỉ một lần hỏi như vậy, nhưng lần nào đáp án cũng giống nhau.

“Muốn đi!”
Quả nhiên, Đường Đường không chút do dự gật đầu, sau đó lại vội vàng hấp tấp bổ sung nói: “Ngươi và Vô Ưu cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi đi ngao du một chút, chờ chúng ta xong xôi sẽ đi tìm các ngươi được không?”
“Xì – - ” Trào phúng nở nụ cười, lừa đã sớm biết là đáp án này.
Đây là nữ nhân ngu ngốc, ngay cả ngốc cũng là ngốc một cách dũng cảm, mà có thể khiến nàng dũng cảm tiến bước cũng chỉ có một nguyên nhân – -
Đi Tiên giới, chắc chắn có liên quan tới tên Ma Vương lãnh huyết kia!
“Vậy đi thôi!” Bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói Vô Ưu nhẹ như gió, mang theo thở dài thật sâu, “Ta và Thanh Lam đưa các ngươi đi, sau đó – - chúng ta rời đi!”