Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 123: Q.3 - Chương 115: Kim Nhân (Người Vàng)





Edit: Trần
“Ặc
” Há to miệng, Rùa cảm khái gật đầu nói: “Ngươi quả nhiên đủ gian xảo!”
“Ha ha!” Giang rộng đôi cánh dài, Kim Bằng bay vút vào bầu trời đêm, “Lão đệ, ngươi cứ tiếp tục tích cực bên Linh Cữu Trì đi! Ta còn phải đi diễn trọng đầu hí* nữa. (Trọng đầu hí: Kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng).
“Diễn kịch? Ngươi còn có thể diễn trò nữa? Há rộng miệng, rùa hết chỗ nói rồi.
Trách không được dù nhập môn cùng thời gian, mà Kim Bằng nó lại có thể lên trên chín tầng trời hầu hạ Phật Tổ, mà nó lại chỉ có thể ở lại nhân gian túc trực ở hồ thiêng.

Ôi chao, đa tài đa nghệ vẫn tốt hơn!
***********************************
“Đến đây, đến đây nào, còn sáu đồng tiền cuối cùng, mau đổi đi nào!” Cảm nhận chỗ ngân phiếu trong ngực càng ngày càng dày thêm, Đường Đường cười đến mắt cong cong như trăng non, thanh âm vì hò hét nhiều cũng trở nên khàn khàn.
“Ha ha,” một tiếng cười trong trẻo truyền đến, một thân ảnh màu vàng kim tách mọi người ra từ từ đi tới, như một bông hoa màu vàng tươi mới nở.
“Cô nương, nếu ta là cô thì ta sẽ không đổi nốt sáu đồng tiền này đâu!”
“Hả, ngươi là ai?”Đường Đường sửng sốt, nhìn “người vàng” trước mặt. Tóc vàng, áo vàng, ngay cả đôi mắt cũng óng ánh sắc vàng, như một đống cát vàng chói mắt.
“Dùng nó để đổi lấy món đồ nào đó có giá trị hơn không phải tốt hơn sao?” Vung tay lên, tiếng huyên náo bốn phía đột nhiên yên lặng lại, cả đám người như bị đóng băng lại, chỉ có Đường Đường và những người liên quan mới có thể động, có thể nghe, có thể dùng ánh mắt hoài nghi để đánh giá người lai lịch không rõ này.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Mắt xanh lóe lên, Vô Ưu đứng lên trên thân lừa, trong nháy mắt khôi phục lại khí thế bức nhân mà chỉ vương tử Yêu giới mới có.
“Ngươi bị thương!” Kim nhân vung ống tay áo lên, một tia sáng vàng hiện lên.
Quá nhanh, nhanh đến nỗi ông lão còn không kịp rút kiếm ra, Thanh Lam còn chưa kịp phóng thích yêu lực, kim quang đã tán đi, Vô Ưu hóa thành hình người đứng trước mặt mọi người, áo bào trắng bay bay, khuôn mặt ngọc âm nhu.
“Ngươi?” Khiếp sợ trừng lớn mắt, đây là lần đầu tiên Hổ Thú nhìn thấy hình người của Vô Ưu nên ngạc nhiên vạn phần. Nhưng Tử Tô từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh tự nhiên, trừ bỏ trong mắt lại hiện nên vài phần mê man và ưu thương thường có.
“Thế nào, có đáng giá cho ngươi dùng một đồng tiền siêu cấp vô địch may mắn của cô để đổi không?” Kim nhân mỉm cười, trong bàn tay Đường Đường một đồng tiền tức thì biến mất, chỉ còn lại năm đồng.

“Ngươi?” Quay đầu nhìn sắc mặt đông lạnh của Vô Ưu, rõ ràng đã lấy lại tinh thần gấp trăm lần, Đường Đường giật mình hét lớn: “Đừng nói ngươi là con rùa vàng kia nhé?”
“Sặc, hắn sao đẹp bằng ta được!” Sờ sờ mũi ưng của mình, kim nhân nở nụ cười, chỉ Thanh Lam nói: “Đáng thương thay ngươi lại bị Ma Vương phá hủy hơn phân nửa tu vi, không bằng bây giờ ta trả lại cho ngươi được chứ?”
Một tia sáng vàng chói lại hiện lên, mái tóc dài màu lam của Thanh Lam bay bay, thân hình đứng thẳng, nghiễm nhiên lại hóa về anh đẹp trai mặt dài lúc trước.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trên khuôn mặt dài dài là sự đề phòng và nghi ngờ, Húc Thanh Lam không chút cảm ơn nào trừng mắt nhìn kim nhân.
“Chậc chậc, ngươi cảm ơn ta thế à?” Một đồng tiền trong tay Đường Đường lại biến nất, khóe miệng kim nhân hơi cười nói: “Nhưng ta cũng không cần ngươi cám ơn ta!”
Mắt vàng vừa chuyển, kim nhân nhìn về phía Hổ Thú cao lớn, “Ngươi không cần ta chữa thương, nhưng ta biết lòng trung thành của ngươi, nên sẽ chỉ cho ngươi một con đường!”
Duỗi ngón trỏ chỉ về phía Đường Đường, kim nhân cười đến cực kì thoải mái mà lại gian trá: “Đi theo nàng, tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng!”
“Nàng?” Hổ Thú cúi đầu, vừa vặn cùng Đường Đường mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ta không tin!” Ngẩng cao đầu, Hổ Thú căm giận chuyển tầm mắt.

“Tin hay không tùy ngươi!” Một đồng tiền nữa lại biến mất, kim nhân nhìn về phía ông lão cầm thanh kiếm rỉ đứng bên hồ, “Ta nói, đời này ngươi không thu nổi đồ đệ. Nhưng ngươi sẽ có một đồ tôn rất giỏi, hơn nữa còn là người trong lòng ngươi đang nghĩ!”
“Cái, cái gì?” Hai tròng mắt trợn to, ông lão vừa mừng vừa lo lắp bắp nói: “vì ~~ vì

“Nói đến thế, sau này ngươi sẽ biết! Một đồng tiền nữa lại biến mất, thân hình kim nhân nhoáng lên, dùng khí thế sét đánh khôn kịp bưng tai tới đứng trước mặt Tử Tô.
“Thiếu chủ cẩn thận!” Quát lớn một tiếng, Hổ Thú nắm chặt nắm tay to bằng đầu đứa bé.
“Đừng khẩn trương!” Xoay tay chỉ một cái, kim nhân định thân Hổ Thú ở một chỗ xa xa đằng sau: “Nếu ta muốn giết người, hắn đã sớm chết!”