Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 120: Q.3 - Chương 112: Hồ Ước Nguyện





Edit: Trần
Tuyết trắng bay bay, từng chiếc đèn lồng nhỏ nhỏ trong tay những du khách chiếu ra thứ ánh sáng mờ mờ ở ngã tư đường. Vào đông, trời rất nhanh tối.
Trong đám người chật chội, một đoàn người kì quái khiến cho người ta phải ghé mắt nhìn.
Một con lừa có lông màu xanh lam, trên lưng chở một ông lão khô quắt và một con chó lớn nằm úp sấp có lớp lông trắng muốt. Đi hai bên cạnh là hai người, một bên là thiếu niên có khuôn mặt ngọc ngà tuấn nhã, cử chỉ nhã nhặn, một bên là một cô nương thả buông mái tóc dài, những sợi tóc so le không đều nhau. Cuối cùng là một đại hán cao to lực lưỡng, khiến người đi đường sợ hãi né tránh. Điều này khiến cho “tổ hợp kì lạ” này thuận lợi đi trên con phố dài, tiến quân thần tốc vào cái hồ linh thiêng ở quảng trường.
“Nhiều người thế này á? Kinh ngạc trợn to hai mắt, Đường Đường nhìn một biển đầu người phía trước, choáng váng: “Cái hồ ước nguyện này linh thiêng thế cơ à? Sao mà lắm người đến đây thế?”
“Nhân loại yếu ớt nên mới cần gửi gắm vào mặt tâm linh thôi mà!” Gãi gãi chân, Thanh Lam khinh thường hừ mũi.

Nữ nhân trời sinh thiếu mất vài sợi thần kinh này, chẳng qua chỉ là lời đồn mà vài người qua đường vì nhàn tản quá mới thổi phồng lên, thế mà nghĩa vô phản cố* kéo cả đội nhân mã tìm tới đây, đúng là cái đồ ăn nhiều muối – - nhàn rỗi đến phát hoảng! (nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước)
“Rất, rất
linh đó!” Cố gắng nặn ra một câu, ông lão ngồi trên lưng lừa trịnh trọng gật đầu, “Lão, lão phu thử qua rồi!”
“Lão?” Đoàn người (yêu) đều không ngoại lệ trợn to mắt, bán tín bán nghi.
“Đương
đương nhiên rồi!” Kiêu ngạo vỗ ngực, ông lão hào sảng nói: “Nguyện vọng của lão phu là tu
tu

“Tu tiên!” Quay đầu xem thường, Đường Đường thật sự nghe không nổi nữa nên nói hộ.
“A, đúng thế!” Hưng phấn gật đầu, ông lão chỉ một chỗ phía trước tiếp tục nói lắp, “Cho ~~ cho nên….”
“Lão mới cầu nguyện với cái hồ linh thiêng này, nói muốn tu đạo thành tiên đúng không?” Một hơi giúp ông lão nói hết lời, Đường Đường thoải mái thở phào một hơi.
Mẹ ơi, có chuyện mà nói không nên lời đúng là muốn lấy mạng người mà!

“A đúng đúng!” Cái đầu bóng lưỡng lắc như trống bỏi, ông lão thấy rất phấn khởi. Nha đầu này cư nhiên có thể lĩnh ngộ được những lời mà hắn chưa nói ra khỏi miệng, chẳng lẽ – - đồ đệ ngoan có duyên với hắn mà hắn muốn tìm kiếm bao nhiêu năm nay là nàng sao?
“Tốt!”Búng tay ‘tách’ một cái, ông lão định nói chuyện tiếp, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị đi về phía trước.
“Gấp gì chứ?” Tiếng bước chân vội vã vang lên, lừa nghiêng thân chắn trước mặt Đường Đường, trong đôi mắt to tràn đầy châm chọc và trêu tức, “Nói coi, có phải ngươi có nguyện vọng muốn thực hiện không?”
“Ước nguyện sao có thể cho người khác biết!” Mím miệng trừng mắt, Đường Đường mất hứng.
Tại sao chứ, nàng ước nguyện điều gì con lừa chết tiệt này lại cứ ba lần bốn lượt năn cản!
“Không phải mọi người ai cũng có thể cầu nguyện ở đây!” Xoay người, lừa chuyển ánh mắt nhìn phương xa, bắt đầu bày ra dáng vẻ thâm trầm tang thương đã lâu khôn thấy, “Hồ ước nguyện này có một con rùa vàng, trên lưn nó có một cái đĩa vàng. Muốn cầu nguyện, phải chuẩn bị đồng tiền để ném vào cái bát vàng đó. Nếu không thì ngươi chỉ tốn công vô ích!”
“Ồ, thế không phải ngươi nói hồ ước nguyện này chỉ là để loài người yếu ớt kí gửi tâm linh sao? Sao lại biết rõ chỗ này thế hả? Cười ranh mãnh, Đường Đường sờ sờ thắt lưng lấy ra hai nén bạc, là Tùy Hỉ cho. Dọc đường đi vẫn không dám tiêu, sợ là hôm nay phải ném nó xuống nước.
“Cản thận đấy, có người cả đời ở đây ném tiền, ném bao nhiêu cũng không quăng nổi vào trong bát vàng đâu!” Cười tà ác, lừa quyết tâm đả kích Đường Đường.

“Lừa, ” Đường Đường ngoài cười nhưng trong không cười sờ sờ lớp lông nhung mịn màng trên tai lừa, cắn răng xoắn thận mạnh, “Dạo này thiếu nợ đòn phải không?”
“Đau đau
” Tiếng lừa kêu thảm vọng mãi đến chân trời, ông lão gầy nhom kia vội vàng ôm lấy phỉ phỉ, mông trượt xuống khỏi lưng lừa.
“Thanh Lam!” Tức giận quát khẽ một tiếng, Vô Ưu nằm trong lòng ông lão xù lông lên, vẻ mặt phẫn nộ: “Vì sao cứ thích trêu chọc Đường Đường, nàng ước nguyện không thành thì ngươi vui lắm sao?”
“Hừ, nàng ước nguyện điều gì nhị vương tử ngài không đoán được ra sao?” Nghiêng mình xem thường, trong mắt lừa có lệ quang lấp lánh, là dấu vết của sự đau đớn.
Đôi mắt xanh tối sầm lại, Vô Ưu ngậm miệng, trên mặt chua xót và ảm đạm, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ. “Trái tim nàng, ai quản được đây?”