Thẩm Tư Thần cuống cuồng cả lên, nhanh chóng giải thích, "A...!tôi không phải cố ý...!tôi xin..."
Nói đến đây bỗng dưng cậu im bặt, sau đó hơi khó hiểu nhìn Kiều Cảnh Nam, ấp úng, "Tôi...!hình như..."
Hắn nhận ra sự hoang mang trong mắt cậu, dịu dàng động viên khích lệ, "Nếu như em nhớ ra cái gì thì có thể nói ra cho tôi nghe thử, không sao cả."
"Tôi cũng không rõ, chỉ là hình như tôi không thể nói xin lỗi, trong tiềm thức của tôi...!hình như có người đã dặn tôi rằng...!không cần phải nói xin lỗi..." Nói xong cậu hơi cắn môi, hỏi tiếp, "Có phải như vậy là kỳ lạ lắm không?"
Kiều Cảnh Nam đưa tay kéo cậu vào lòng, hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng cọ vào tóc mềm, "Không kỳ lạ, là tôi đã dặn dò em như vậy...!Em không cần cúi đầu, cũng không cần nói xin lỗi với bất kỳ ai, dù xảy chuyện gì cũng có tôi gánh vác cho em."
Hình như, thật sự đã có người nói với cậu như thế thật, trước kia đã từng có người nuông chiều cậu đến mức như vậy sao...!là người đang ở trước mặt cậu sao? Nếu thật là như vậy, sao cậu có thể quên hắn được chứ...
"Ừm...!nhưng mà, anh không khó chịu sao?"
Khi hai người ôm nhau, "cái đó" vẫn luôn chọc vào bụng dưới của cậu, dù biết là đàn ông sáng sớm đều phải có "tinh thần", nhưng mà tinh thần của người này...!có phải là quá dồi dào rồi không.
Kiều Cảnh Nam ho hai tiếng, hắn tách cậu ra một khoảng, hai tay đặt trên vai Thẩm Tư Thần, nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu, dịu dàng hỏi, "Lần này em không đề nghị giúp tôi nữa sao?"
"Giúp...!anh?"
Trong đầu cậu thoáng xẹt qua những mảnh vỡ không rõ ràng, hình ảnh vô cùng mơ hồ, nhưng cảm giác...!đều rất đỗi chân thật.
Căn phòng tối đen, tiếng thở dốc bên tai đầy nóng bỏng, giọng ai đó khàn khàn hứa hẹn "tôi sẽ chịu trách nhiệm", cảm giác đau đớn như bị xé rách, hai thân hình hòa quyện vào nhau...!Sau đó dường như lại chuyển sang một đoạn thời gian khác...!cũng là một căn phòng tối đen, câu nói "để tôi giúp anh" vang vọng bên tai, cậu quỳ giữa hai chân một người đàn ông không thể nhìn rõ mặt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó...
Sau đó như thế nào?
"A...!a...!đau...!đầu tôi đau quá..." Thẩm Tư Thần nhăn mày, hai tay ôm lấy đầu.
Nụ cười trêu đùa trên mặt Kiều Cảnh Nam thoáng chốc cứng lại, hắn vội vàng đỡ lấy cậu, tay vỗ về lưng cậu, khẽ trấn an, "Không sao, không sao, chúng ta không nghĩ nữa...!từ từ rồi nhớ lại, không vội...!ngoan...!Thần Thần ngoan..."
Âm thanh dỗ dành như có ma thuật, thoáng chốc đã khiến cậu dịu bớt cơn đau.
Thẩm Tư Thần ngồi yên trong lòng Kiều Cảnh Nam, để hắn dỗ dành thêm chút nữa rồi cả hai mới rời giường.
Kiều Cảnh Nam làm gì còn có tâm trạng làm chuyện không đứng đắn, đợi Thẩm Tư Thần chuẩn bị xong xuôi, hắn nhanh chóng đi tắm rồi tiện thể tự mình giải quyết tinh lực tràn trề của bản thân.
Kiều tổng nhìn khuôn mặt phờ phạc của mình trong gương, vừa thở dài vừa tự cười mỉa mai chính mình, "Kiều Cảnh Nam, không có em ấy, mày liền trở thành cái bộ dạng sống dở chết dở này.
Đáng đời mày, ai bảo mày không trông chừng em ấy cho tốt."
...
"Anh...!không sao chứ?"
Thẩm Tư Thần đã thay quần áo mới, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha đợi hắn.
Cậu cũng không biết tại sao trong tủ quần áo nhà người đàn ông này lại có rất nhiều đồ phù hợp với số đo của cậu, anh ta còn nói...!đó chính là quần áo của cậu trước kia.
||||| Truyện đề cử: Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi |||||
Lúc ở nhà Hàn Kỳ cậu cũng có rất nhiều quần áo, toàn là hàng cao cấp đắt tiền, phong cách quý tộc châu Âu, nhưng hầu như đều là quần áo mới, mặc vào thấy không thoải mái, cũng không có cảm giác dễ chịu.
Quần áo ở đây hình như là đã có người mặc qua, mùi hương xả vải dễ chịu, quần áo đơn giản vừa người, mặc vào khiến cậu có cảm giác đây thật đúng là quần áo của mình.
Kiều Cảnh Nam mở tủ lấy cà vạt, đứng trước gương vừa sửa soạn vừa trả lời cậu, "Không sao, chúng ta xuống nhà đi thôi, đừng để muộn."
Thẩm Tư Thần cảm thấy rõ ràng mặt hắn có chút khó chịu, thái độ lại có phần xa cách, không có tỏ ra quá thân cận như ngày hôm qua hay là như lúc vừa nãy nữa, chẳng hiểu sao trong lòng cậu thấy có chút mất mác.
Rõ ràng...!hắn chỉ là một người đàn ông cậu không thể nhớ ra thôi mà...
Cậu không hề biết rằng, người nào đó chỉ là đang tận lực áp chế bản năng muốn thân mật cùng cậu mà thôi, nhịn quá hóa nghẹn, cho nên mặt mày của hắn mới nhăn nhó như vậy.
Buổi sáng phải làm một số kiểm tra nên không thể ăn sáng, Thẩm Tư Thần không ăn nên Kiều Cảnh Nam cũng nhịn cùng cậu, lúc cả hai đến bệnh viện đã là tám giờ mười lăm phút.
"Chúng ta đến trễ rồi, đều tại tôi, buổi sáng tôi quên cài báo thức..."
Cậu chợt nhớ ra mình không có điện thoại, cũng không có đồng hồ cho nên đã dậy muộn.
Rõ ràng là lần trước lúc rời khỏi nhà Hàn Kỳ cậu nhớ mình có đem theo một chiếc đồng hồ và hai chiếc vòng tay kim cương, nhưng chẳng biết tại sao lúc tỉnh dậy đã không thấy đâu nữa.
Cậu cũng không thể đem nghi ngờ này hỏi người đàn ông bên cạnh được, anh ta trông có vẻ như rất giàu, chắc hẳn sẽ không trộm đồ của cậu, có thể là trong quá trình cậu trốn ở cốp xe của Tiêu Dương đã làm rơi rồi, bây giờ cậu không một xu dính túi, "vốn liếng" đem theo cũng mất sạch, đúng là quá thảm rồi.
Kiều Cảnh Nam nhìn Thẩm Tư Thần làm động tác nâng tay lên xem đồng hồ, nhưng vì không có đồng hồ nên cậu lại nhìn cánh tay trống rỗng của mình, suy nghĩ đến xuất thần.
Hắn cụp mắt không nói gì, lúc đó hắn thấy mấy món trang sức kia ở trên người thiếu niên liền tháo ra quăng vào sọt rác hết rồi, người của Kiều Cảnh Nam hắn không cần dùng mấy món đồ rẻ tiền của tên họ Hàn kia.
Ngày trước Thần Thần của hắn rất giản dị, hắn mua cho cậu cái gì cậu cũng cất giữ cẩn thận, rất ít khi đem ra dùng, bảo là sợ làm hỏng.
Hắn còn tưởng là cậu không thích.
Nếu như biết cậu thích vòng tay kim cương và đồng hồ như vậy, hắn đã sớm mua đầy cả một căn phòng cho cậu rồi.
Nhưng mà bây giờ biết cũng chưa muộn, Kiều Cảnh Nam lấy điện thoại ra nhắn tin cho thư ký Hà ở văn phòng, bảo thư ký Hà đi mua cho hắn vài món đồ.
Sau đó lại ngồi ở phòng chờ, đợi thiếu niên nhà mình đi làm kiểm tra.
Cốc! Cốc!
"Vào đi."
"Kiều tổng? Hóa ra là anh thật, lúc nãy tôi đi ngang qua thấy có người giống anh, còn tưởng là nhìn nhầm."
Kiều Cảnh Nam nhìn Trác Phong ở trước mặt, cà vạt lỏng lẻo, áo sơ mi mở nút cổ trên cùng, mắt có quầng thâm, nhìn giống như cả đêm chưa ngủ, tác phong gọn gàng thường ngày giờ lại thiếu đi mấy phần nghiêm chỉnh.
"Sao cậu lại ở đây?"
Trác Phong thở ra một hơi đầy bất lực, "Là Âu thiếu nhập viện, tôi ở đây trông chừng anh ấy."
"Cậu ta bị làm sao?"
Lúc này Kiều Cảnh Nam mới nhớ ra hôm qua mình đi cùng Âu Tĩnh Siêu, lúc đó hắn chỉ lo cho Thần Thần của hắn, bỏ Âu Tĩnh Siêu lại mà về trước.
Hắn nghĩ...!không lẽ họ Âu kia trêu hoa ghẹo nguyệt nên bị cô Hàn tiểu thư đó động thủ rồi...
"Nứt xương sườn, hai cái." Nói xong sợ Kiều Cảnh Nam đoán mò, cậu giải thích thêm, "Là lúc tai nạn xe."
Kiều Cảnh Nam "à" một tiếng, giả vờ như mình chưa từng nghĩ xấu cho tên bạn thân nối khố này, sau đó hắn nhìn qua đồng hồ, thấy còn cách thời gian kiểm tra xong một khoản thời gian, nên hắn bảo Trác Phong dẫn mình đến chỗ Âu Tĩnh Siêu.
...
Phòng bệnh VIP.
Vừa nghe tiếng đẩy cửa đi vào, Âu Tĩnh Siêu đã bắt đầu rên rỉ, "Tiểu Phong, tôi đau quá, đau quá đi...!ây...!cái này đâu phải là gãy xương chứ, cái này là đòi mạng mà...!ui da..."
Âu thiếu còn đang tận lực diễn xuất thì nghe thấy một giọng nói giống hệt như Diêm vương đang đòi mạng thật sự, "Cậu ta còn có thể nói nhiều như vậy, chắc là không nghiêm trọng lắm đâu."
"Cái gì? Cậu...!sao cậu lại ở đây?"
Kiều Cảnh Nam đi đến ngồi xuống ghế sô pha đặt bên giường, bắt chéo chân, bộ dáng vô cùng nhàn nhã, "Đến thăm người anh em cùng tôi vào sinh ra tử, không được sao?"
Âu Tĩnh Siêu nổi da gà, rùng mình một cái, "Biến biến biến, tôi không cần cậu ở đây nói mấy cái lời cảm lạnh này đâu.
Tư Thần thế nào rồi? Ổn chứ?"
Kiều Cảnh Nam hơi thu lại ý cười, qua loa đáp lại, "Có chút vấn đề, nhưng bình an trở về là tốt rồi."
Hai người đã sớm hiểu nhau tới mức chẳng cần phải nói rõ từng câu chữ, Âu Tĩnh Siêu biết Kiều Cảnh Nam có thể giải quyết tốt chuyện này nên cũng không hỏi sâu thêm nữa, "Đúng vậy, bình an là tốt rồi, cậu cũng lo cho mình đi.
Vai cậu...!còn dùng được không đấy?"
Kiều Cảnh Nam nhếch môi, "Xương sườn của cậu, chắc không đến mức phải đem đi hầm canh đâu hả?"
Âu thiếu đen mặt, "Trác Phong, tiễn khách, tiễn khách!"
"Được thôi, tôi phải quay về với Thần Thần nhà tôi, không ở đây quấy rầy không gian riêng tư của cậu nữa, cứ từ từ mà tận hưởng."
Kiều Cảnh Nam nói một câu không rõ ý vị rồi đứng dậy rời đi.
Trác Phong ở bên kia đã đem cháo trong hộp giữ nhiệt đổ ra, còn dùng muỗng quậy cho nguội bớt một chút mới bưng qua cho Âu Tĩnh Siêu, nhẹ nhàng kéo bàn ăn trên giường bệnh ra, cẩn thận đặt lên.
"Có hơi nóng, anh ăn chậm chút."
Âu Tĩnh Siêu càm ràm, "Xem cái tên đáng ghét đó khoe khoang ân ái mà đau hết cả răng, suýt chút nữa cũng không còn tâm trạng để ăn."
Trác Phong đứng bên cạnh không nói gì, xoay lưng lặng lẽ đi rót cho hắn ly nước ấm.
Âu Tĩnh Siêu ăn hai muỗng, cảm thấy cháo rất ngon, vừa miệng lại dễ ăn, không khỏi cao hứng ăn nhanh một chút.
Trác Phong đặt ly nước lên bàn, khẽ cau mày, "Còn nóng, ăn chậm thôi, có phải là tôi đi mua lâu quá nên anh đói lắm rồi không?"
Âu thiếu bỗng nhiên bỏ muỗng xuống, mặt mày nhăn nhó, "Tôi...!ngực tôi đột nhiên đau quá..."
Trác Phong vội vàng đỡ lấy hắn, tay ấn nút nâng đầu giường lên, còn dùng gối kê sau lưng để hắn tựa vào, "Chậm chút, bác sĩ nói anh không thể cử động mạnh, nếu chỗ nứt bị gãy ra rồi lệch khỏi băng cố định rồi thì lớn chuyện đó."
Người trên giường dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu, "Nhưng còn cháo...!tôi đói rồi..."
"Tôi đút anh ăn, anh ngồi yên đi."
Trác Phong ngồi lên mép giường, bưng chén cháo lên, múc một muỗng nhỏ đưa tới miệng hắn.
Âu Tĩnh Siêu lại lắc đầu, "Quá nóng."
"Rõ ràng lúc nãy anh ăn rất nhanh cũng đâu thấy anh kêu nóng?"
"Tiểu Phong, tôi đói..."
Trác Phong liếc hắn, đầu lông mày xinh đẹp hơi cau lại, cậu đưa muỗng cháo đến gần miệng, cẩn thận thổi nhè nhẹ, sau đó mới đưa tới miệng hắn.
Bệnh nhân nào đó cười tươi như hoa, ăn rất ngon miệng.
Trác Phong yên tĩnh đút cho hắn ăn hết một chén cháo lớn, sau đó là đưa nước, đút thuốc, tất cả đều dâng đến tận miệng, mười phần cẩn thận.
Âu Tĩnh Siêu vô cùng tận hưởng đãi ngộ VIP mà chỉ mình hắn mới có này, cười đến tít cả mắt.
Hai cái xương sườn này nứt cũng có chút đáng giá, ít ra thì...!Trác Phong cũng không thể viện cớ tránh mặt hắn được.
Hắn ăn xong thì cầm điện thoại chơi game, đến khi chán rồi quăng điện thoại sang một bên lại nhìn thấy Trác Phong vốn đang ngồi làm việc ở chỗ sô pha không biết đã ngủ từ khi nào rồi.
Laptop vẫn còn đang mở, cậu ngã đầu lên sô pha, nhìn như là do mệt quá mà vô thức thiếp đi.
Lúc này hắn mới thấy quầng mắt của Trác Phong hơi đen, bộ quần áo này là của ngày hôm qua còn chưa thay, tóc cũng có hơi loạn.
Đây không phải là tác phong thường ngày của cậu.
Hôm qua cậu đưa hắn đến bệnh viện, chờ hắn khám xong lại chạy đi làm thủ tục, nghe bác sĩ dặn dò, canh hắn truyền dịch, sáng nay còn đi mua đồ ăn sáng, sau đó vẫn còn phải làm nốt công việc ở công ty...!Hình như cậu chưa từng chợp mắt.
Người này, mỗi ngày đều cố gắng phấn đấu, bán mạng làm việc, lúc nào cũng chỉn chu nghiêm túc, việc gì cũng làm đến hoàn mỹ xuất sắc, vừa tài giỏi lại mạnh mẽ...!còn rất xinh đẹp.
"Tại sao...!cậu phải xuất sắc như vậy chứ..."
Khiến cho tôi cảm thấy, bản thân mình không xứng với cậu...
...
"Alo, ba..."
"Thằng nghịch tử mày còn biết gọi điện về cho ông già này, mày còn biết gọi tao là ba à..."
Âu Tĩnh Siêu đưa điện thoại ra xa lỗ tai, chờ Âu tổng mắng xong mới áp lại gần nói tiếp, "Ba ơi, con trai của ba đang nằm viện đó, ba không quan tâm con chút nào sao?"
"Hừ! Tao mà không quan tâm thì bây giờ mày đang nằm ở đâu còn không biết được đâu.
Nứt hai cái xương là đã may lắm rồi.
Mày tưởng Hàn gia là chỗ dễ chọc vào à?"
"Ầy, ầy.
Con biết rồi mà Âu tổng, ba đừng giận nữa, con đang có việc nghiêm túc cần nhờ ba đây."
Bên kia đầu dây lại có tiếng rầm rầm truyền đến giống như là tiếng đập bàn, Âu Tĩnh Siêu cười hì hì trong điện thoại, nhanh miệng nói tiếp, "Chuyện là con bị thương rồi, cần phải có người chăm sóc, mà ba biết đó đâu có ai ngoài Tiểu...!ờ...!Trác Phong chịu được tính nết của con, nên ba cho cậu ấy nghỉ phép vài hôm để chăm sóc cho con nha, ba giúp con tìm vài người đến nhìn cái công ty nhỏ của con một chút, nếu không nó mà phá sản thì...!khó coi lắm..."
"Thằng ranh con, tao là trợ lý của mày đấy à! Tự đi mà lo liệu!"
Tút...!tút...!tút...
Âu Tĩnh Siêu nhìn điện thoại, khẽ nhếch môi.
Xong!
Ba hắn là người miệng cứng lòng mềm, mắng thì mắng chứ chưa bao giờ bỏ mặc chuyện của hắn không quản.
Bên công ty coi như đã giải quyết xong, hắn có thể chính thức cùng Trác Phong nghỉ phép dài hạn rồi.
Thật muốn biết bộ dạng thường ngày của Trác Phong, nếu như không làm thư ký, không đến công ty thì cậu sẽ làm gì, sẽ trông như thế nào...!đúng là rất đáng để chờ mong....