"Có thật là việc này sẽ không đau không?"
Trần Khai nuốt nước bọt hỏi.
"Ngươi yên tâm. Thiếp đảm bảo việc này sẽ không đau lắm đâu. Ngươi cứ nuốt vào đi!"
Tử Dạ giơ Tẩy Tủy Đan trong tay về phía Trần Khai đáp. Giọng đầy dụ dỗ.
"Thời gian còn dài. Tôi nghĩ để ngày mai sẽ thử..."
Thấy Trần Khai trả lời như thế. Tử Dạ vẫn cứ giơ tay lên mà nói:
"Ngươi không phải muốn tu tiên sao? Cứ uống viên đan dược này vào đã! Cho dù có công pháp mà không có đan dược thì cũng phải mất 3, 4 năm. Vả lại..."
Thấy Tử Dạ đang nói bỗng nhiên ngừng lại, Trần Khai hỏi:
"Cô định nói gì tiếp thế?"
"Nam nhân nhát đau như ngươi. Thiếp còn không thấy ai như vậy!"
Trần Khai:...
"Dù sao thì tôi cũng sẽ bước vào tu tiên không sớm thì muộn. Không cần phải vội vàng như thế!"
Trần Khai quả quyết nói.
Thấy thái độ của Trần Khai như thế. Tử Dạ ngẫm nghĩ một lúc lâu. Chợt hai mắt nàng sáng lên, tay cầm lấy một cây dù nằm ở trong góc.
Đến bây giờ Trần Khai mới để ý tới cây dù này. Đó là một cây dù cổ màu đỏ có cán gỗ nâu, trên dù có thêu từng hoa văn đơn giản. Trong rất hợp với Tử Dạ khi nàng cầm lên. Không để ý đến việc Trần Khai nhìn chằm chằm vào cây dù này, Tử Dạ nói tiếp:
"Nếu ngươi đã nhát đau như vậy thì thiếp đành phải sử dụng biện pháp thôi miên... Dù sao thì ngươi cũng là người đầu tiên dùng biện pháp thôi miên khi sử dụng Tẩy Tủy Đan"
"Thôi miên?"
"Đúng vậy. Bây giờ ngươi đứng yên nào... Thiếp dứt điểm ngay luôn."
Nghe Tử Dạ nói vậy, Trần Khai còn chưa kịp nói gì đã thấy đầu nhói lên. Sau đó hắn dần mất đi ý thức, chỉ nghe tiếng của Tử Dạ thoáng thoáng:
"Biện pháp thôi miên vật lý! Ngươi còn là người đầu tiên thử nha~"
CMN Biện pháp thôi miên vật lý! Cô ta là đang đánh ngất hắn chứ?
- --
Nhìn thấy Trần Khai nằm bất tỉnh trên bàn. Tử Dạ thở dài.
2000 năm trước nàng đặt phong ấn cho bản thân mình. Phong ấn này chỉ mở ra khi người lấy được nó có tiềm năng trở thành Thiên Tôn, cũng là cảnh giới hiện tại của nàng.
Nhưng mà từ đầu tới giờ quan sát thanh niên này. Tử Dạ chỉ cảm thấy...
Quá bình thường! Nhát đau, có chút nhát gan... Suốt 1 tiếng đồng hồ thuyết phục nhưng tên này còn lưỡng lự. Chả lẽ thành tiên đối với tên này không hấp dẫn ư?
Thậm chí nếu đặt hắn ở giữa biển người thì Tử Dạ có khi còn không nhận ra hắn.
Chả lẽ 2000 năm sau người có tư chất đều đi đầy đường như rau cải thế sao?
Tuy rằng khả năng tiếp nhận của tên này có chút biến thái nhưng tư chất cũng chỉ ở mức bình thường. Thậm chí cho dù có Vận Mênh Chi Thư công nhận nhưng nàng vẫn có chút không tin.
"Thôi được rồi... Có thể bồi dưỡng ra người thừa kế đều là xem công sức của ngươi. Thiếp cũng không tin chính mình không thể bồi dưỡng ra một tên Tiên Tôn được! Dù sao hứa cũng đã hứa, nếu không thì tên đầu đất đó chết cũng không yên nghỉ được."
Nàng lẩm bẩm, tay kia cầm đan dược lên đưa vào miệng Trần Khai. Nhưng vừa lại gần bỗng dừng lại.
Trên mặt đất rơi xuống một trang giấy nhỏ. Có vẻ là nó rơi ra lúc nàng lấy đan dược ra.
Nhặt tờ giấy lên, trên mặt giấy có từng hàng chữ viết tay của người nào đó. Trông rất khó nhìn.
Nhưng Tử Dạ chẳng hề khó khăn khi đọc từng chữ một
[Lưu ý: Tẩy tủy đan chỉ có tác dụng khi đã luyện võ hơn 10 năm. Hay dùng nó cùng lúc với Cửu phẩm công pháp thì sẽ không gặp bất trắc gì.
P/s: nếu ngươi vẫn cứng đầu dùng nó khi chưa đủ yêu cầu thì tự đào mộ đi]
Tử Dạ hít một hơi thật sâu, tờ giấy trên tay bỗng nhiên cháy rụi.
Cái tên này! Hắn đã nói là có thể bước ngay vào con đường tu luyện mà? Sao bây giờ lại xuất hiện thêm hai yêu cầu này
Hình như Trần Khai chưa hề tu luyện võ công phải không? Như vậy khai thông kinh mạch sẽ nguy hiểm hơn nhiều chứ?
Suy đi tính lại, cuối cùng cũng gặp phải tình huống bất ngờ. Bộ công pháp này chỉ là Lục phẩm công pháp
Nàng đứng dậy, thân hình dần dần biến mất khỏi căn phòng này. Chỉ để lại tiếng hô hấp đều đều của Trần Khai.
- --
"Ngươi đến đây để làm gì?"
Nghe người nam tử trước mặt nàng hỏi. Tử Dạ nhàn nhã cười đáp:
"Thiếp nghe đồn rằng ngươi có một bộ công pháp luyện thể rất tốt. Nay thiếp muốn chiêm ngưỡng nó. Không biết ngươi có bằng lòng hay không?"
Cứ việc tỏ ra nhàn nhã nhưng nàng không có chút nào khinh thường nam tử trước mặt nàng. Một mình hắn đại chiến gần hơn vạn tên Luyện Khí Sĩ khi hắn mới vào Hợp Thể Kỳ. Bây giờ hiển nhiên hắn chỉ có mạnh hơn chứ không hề yếu đi chút nào.
Hơn nữa. Ở nước Việt cũng có một gã Thiên Tôn khác còn đang chìm trong giấc ngủ! Không thể tùy tiện gây chuyện được!
"Hàng trăm năm trước. Nước ngươi dẫn quân sang đánh nước Việt. Đồ sát hàng ngàn người vô tội. Nếu ta không ra tay thì nước Việt đã không tồn tại đến bây giờ rồi, thù oán còn chưa dứt. Bây giờ ngươi lại có âm mưu gì?"
Nam tử trước mặt đứng dậy, Tử Dạ cười cười đáp:
"Thiếp ngủ say 2000 năm mới dậy. Làm sao có thể quản được việc này? Vả lại, hai ngàn năm trước chúng ta từng là đồng đội, cớ gì bây giờ phải thù hằn nhau như thế?"
"Hừ! Hai ngàn năm trước ngươi tính kế toàn bộ chúng ta. Nếu Lạc Long Quân không phát hiện ra, phải chăng là toàn bộ chúng ta đều trở thành quân cờ rồi?"
Nam tử đi ra ngoài, hình dáng của hắn dần lộ rõ ra, thân cao 10 trượng, mắt rộng mày dài. Trên người còn đeo bộ giáp sắt. Toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí thế trong vô hình.
"Ngươi đừng nói như thế nha~ Dù sao nếu không có thiếp thì tất cả các ngươi phải chăng đã ngủ say hơn vạn năm rồi?"
"Hừ! Ta không hiểu tại sao Lạc Long Quân lão tổ lại không ra tay giết ngươi!"
Đáp lại hắn, Tử Dạ mỉm cười nói:
"Nhưng thiếp muốn ra một điều kiện trao đổi với ngươi nha~. Mà lại là một cuộc trao đổi lời lãi đấy"
"Ngươi cứ nói xem? Nếu phát hiện ra âm mưu của ngươi thì ta không ngần ngại ra tay tiêu diệt ngươi bây giờ"
Nam tử thấy Tử Dạ nói thế, hắn nhíu mày lại.
"Thiếp chỉ cần một bộ cửu cấp công pháp, là loại có thể tu luyện đến khi thành tiên. Đổi lại..."
Nhìn thấy Tử Dạ đang nói bỗng ngắt quãng, nam nhân không nói gì thêm. Chỉ im lặng nhìn nàng, hắn đã quen với cách nói đáng ghét này nhiều năm về trước.
Nhận thấy nam tử không có ý muốn hỏi mình. Tử Dạ nói hết luôn một lần:
"Thiếp sẽ bồi dưỡng ra được một tên Tiên Tôn. Như vậy thì nước Việt sẽ thêm một tên Thiên Tôn, thiếp lại hoàn thành nguyện vọng của tên đó. Ngươi thấy như thế nào? Đôi bên cùng có lợi nha"
"Thiên Tôn? Ngươi nghĩ Thiên Tôn là cát sỏi đầy đường à? Đến cả ta cũng còn chưa đạt đến đó"
Chỉ thấy Tử Dạ mỉm cười nói:
"Thiếp xin thề với Thiên Đạo. Nếu không bồi dưỡng ra một tên Thiên Tôn cho nước Việt. Thiếp sẽ thân tử đạo tiêu, thần hồn cũng tiêu vong!"
Bầu trời nổi sét lên như chấp thuận câu nói của Tử Dạ. Đây là một trong những hình thức của mọi người tu luyện cả ở phương Đông lẫn Phương Tây. Thề với Thiên Đạo, nếu trái với lời thề. Kết cục sẽ là tiêu vong, không thể nào phục sinh bằng mọi biện pháp gì.
Nam tử trầm mặc một lúc lâu.
Nữ nhân trước mặt hắn điên rồi!
Nàng đang bị Thiên Đạo truy sát lại dám thề với Thiên Đạo! Như thế khác gì tự sát?.
Sau một thời gian, hắn khẽ hừ. Tay ném ra hai bộ công pháp:
"Không biết là ngươi có âm mưu gì! Nhưng đã ngươi dám thề với Thiên Đạo, góp phần giúp cho nước Việt và nể mặt "Tên đó" ta sẽ ra tay giúp ngươi một lần."
Tử Dạ hai tay cầm lấy, mỉm cười đáp:
"Đa tạ. Không hổ là Phù Đổng Thiên Vương. Ra tay cũng là hai bộ công pháp"
Nam tử phấy tay, thân hình dần dần lại hóa thành tượng đá.
"Ngươi đi đi. Ta không còn gì để bàn luận nữa, dù sao thì kiếp nạn thế giới sắp tới, ta cũng phải góp phần tích sức chống lại."
Nhìn thấy nam tử hóa thành đá. Tử Dạ thở dài, khẽ thì thầm:
"Dù sao thì cũng là lỗi của thiếp. Một mình thiếp sẽ xử lí mọi việc..."
Nhưng mà Phù Đổng Thiên Vương không còn nghe thấy gì nữa. Hắn đã hóa thành tượng đá, có lẽ khi nước Việt bị xâm lấn, hay thế giới có xảy ra chuyện gì. Hắn sẽ lại thức tỉnh một lần, tay cầm gậy tre lên chống lại. Như là năm xưa vậy...