Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà

Chương 26




"Không thể nào! Ta vốn là đời đời Ma Đế sao lại bị một con nhãi đánh bại được?"

Ma Đế điên cuồng hét lên, cuối cùng thân xác của hắn dần dần biến thành tro bụi.

Thiếu nữ đứng đó mỉm cười nhìn hắn, sau đó nhàn nhã bước đi. Cây dù cổ màu đỏ che hét toàn bộ máu trên không trung rơi xuống. Bóng hình của nàng dần dần biến mất dưới chân trời.

Một lúc sau, bỗng nhiên từ trong tro bụi. Một bóng trắng mơ hồ bay ra.

Ma Đế nghiến răng, nhìn về phía đằng xa.

Con nhãi này là ai?

Tại sao lại mạnh đến như vậy? Hắn đã đạt đến Thượng Tiên Cảnh Giới rồi mà vẫn bị bại trận ư? Hơn nữa là con nhãi đó chỉ dùng một chiêu để hạ gục hắn.

"Ngươi đợi đấy! Sẽ có ngày ngươi sẽ phải hối hận."

Ma Đế lẩm bẩm, sau đó thần hồn của hắn bay ra khỏi nơi đây.

Lơ lửng suốt nhiều ngày, Ma Đế bỗng sáng mắt lên.

Trước mặt hắn, một người thanh niên với bộ dáng như là đã mất hết niềm tin vào cuộc sống đang bước đi vô định.

Đây có thể là một mục tiêu không sai, hơn nữa người thanh niên này tư chất đã có thể nói là thiên tài ngàn năm có một.

- --

Lý Nam ngẩng đầu, nhìn lên.

Trời trong xanh thật.

Rốt cuộc thì hắn đã bao giờ dành ra vài phút giây để tận hưởng cuộc sống của mình chưa nhỉ?

"Cũng đúng... Xem ra lần quay ngược thời gian này coi như là không lỗ."

Lý Nam nhẹ nhàng cười.

Có lẽ lần này hắn có thể tận hưởng cuộc sống cho riêng mình, không bị áp lực về Ma Vương hay gì đó nữa.

Bỗng, một tiếng nói như thì thầm vào tai hắn:

"Tiểu tử! Ta thấy tư chất của ngươi ngàn năm có một, bái ta làm sư phụ như thế nào?"

Lý Nam:...

Tên nào lại phá đám bầu không khí vậy?

Quay đầu sang, một cái bóng trắng mơ hồ đang nhìn hắn.

Nhận thấy được ánh mắt của Lý Nam, bóng trắng tiếp tục nói:

"Tiểu tử! Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh vì được ta chọn trúng! Ta là Hỏa Thần Đại Ma Đế! Một trong mười vị Ma Đế được phong hào ở Ma Giới!"

Như nghe thấy điều gì đó. Lý Nam bỗng nhiên giật mình.

Ma Đế?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Lý Nam nhìn về bóng trắng trước mắt, trầm giọng hỏi:

"Ngươi rốt cuộc là ai? Ma Đế là cái gì? Ma Giới?"

Như là biết trước được câu hỏi của Lý Nam, Ma Đế kiêu ngạo mà nói:

"Phàm nhân! Sau khi tu luyện đến Độ Kiếp, ngươi sẽ phi thăng lên tầng thứ cao hơn, đó là Tiên Giới, Ma Giới! Những thứ này bọn phàm phu tục tử như ngươi làm sao mà biết được?"

Nhưng Lý Nam chợt nhớ ra điều gì đó, cúi đầu ngẫm nghĩ.

Ma Đế tiếp tục dụ dỗ:

"Ngươi chỉ cần tiếp nhận truyền thừa của ta thì ngươi có thể trở thành một trong mười bị Ma Đế tiếp theo. Lúc đó tiền tài, vàng bạc, mỹ nữ đều là của ngươi!"

"Ma Đế... ra vậy."

Lý Nam lẩm bẩm, không quan tâm Ma Đế nói gì.

Nói tóm lại là, Ma Vương đã biến mất, bây giờ lại lòi ra mười tên Ma Đế?

Ha ha... Xem ra, rốt cuộc thì hắn lại có thêm mục đích để tu luyện.

Ma Đế nhìn thấy Lý Nam không hề quan tâm tới những điều mình nói, hắn bèn nổi nóng:

"Ngươi rốt cuộc có tiếp nhận truyền thừa hay không? Đây là thứ ngàn năm có một đấy! Người tu luyện ai ai cũng mong muốn nhận được truyền thừa của ta. Nên hi vọng ngươi sẽ không đưa ra quyết định sai lầm..."

Lý Nam mỉm cười, bất chợt hỏi Ma Đế một câu:

"Ngươi thật đúng là ân nhân của ta đấy..."

Nói rồi, Lý Nam đưa tay ra, bắt chặt lấy Ma Đế.

Sắc mặt của Ma Đế chợt thay đổi. Tuy lúc này thân thể hắn chỉ tồn tại dưới dạng thần hồn. Nhưng cũng không phải là yếu đến mức mà không né được một cú bắt của thằng nhóc chỉ mới ở cấp bậc Luyện Khí.

Hắn cố gắng giãy dụa trốn thoát, nhưng thanh âm của Lý Nam đã đều đều vang lên:

"Vô ích thôi... Ở trong tình trạng bị suy yếu thì ngươi không trốn thoát được máu của Thánh Tử đâu!"

Thánh Tử?

Không thể nào! Tên nhóc này sao có thể là Thánh Tử được?

Thánh Tử không phải là chỉ tồn tại một người duy nhất trên thế giới sao?

Vậy thì tên nhóc này là ai? Thánh Tử số hai? Con của Thánh Tử?

"Khoan..."

Ma Đế hốt hoảng kêu lên, nhưng máu từ trong tay Lý Nam đã bao trùm toàn bộ cơ thể hắn.

Trước khi thân thể của hắn chìm dần vào trong biển máu, hắn còn nghe giọng của Lý Nam vang vọng bên tai hắn:

"Thực sự, ta rất biết ngươi!"

"Nhờ có ngươi xuất hiện mà ta biết rõ mục đích của mình..."

"Bây giờ thì xin mời ngươi yên nghỉ... Yên tâm đi, chín gã Ma Đế còn lại cũng sẽ nhanh chóng đoàn tụ với ngươi thôi!"

Ngươi...

Một đời Ma Đế của ta. Bây giờ lại bị một tên nhãi con giết ư?

Ta không cam tâm!

Không cam...

...Tâm

Lý Nam lặng lẽ đứng đó, trước mặt hắn không còn gì nữa. Cứ như là chưa từng có người xuất hiện...

- --

"Trần Khai! Bạn chú bị sao thế?"

Thiệu Tổ lo lắng hỏi Trần Khai.

Vừa mới chiều nay tình cờ gặp nhau, vậy mà bây giờ bỗng dưng như bị phát bệnh tâm thần ra thế kia?

Trần Khai cũng một mặt sững sờ, sau đó hắn quay sang hỏi Tú Vi:

"Em nói gì với bạn học sinh đó mà bây giờ cậu ta như thế vậy?"

Tú Vi ngạc nhiên, đáp lại hắn trong vô thức:

"Em không nói gì cả!"

"Thật sự?"

Nghe thấy Trần Khai hỏi thế, Tú Vi ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp lại:

"Em chỉ có nói với cậu ấy rằng anh là một người rất tốt... Ai ngờ cậu ta lại phản ứng như vậy!"

Trần Khai:...

Bị phát thẻ người tốt rồi.

Mà mình bị phát thẻ người tốt chứ có phải cậu ta đâu mà bạn học sinh đó phản ứng gắt như vậy?

"Tôi nghĩ chúng ta nên đi xem cậu học sinh đó như thế nào đã! Tôi có cảm giác không yên tâm về việc này!"

Trần Khai cắn răng, đi ra khỏi quán cà phê. Thiệu Tổ thấy vậy, chần chừ một lúc rồi cũng đuổi theo Trần Khai.

Tú Vi vừa định đuổi theo hai người, người phục vụ đã chạy tới giữ nàng lại, ngập ngừng mà nói:

"Chị ơi... Nãy ba anh kia còn chưa trả tiền."

Tú Vi:...

Nếu không phải bạn học sinh đó phản ứng gắt gỏng như vậy nàng đã nghi ngờ rằng ba người này đang cố ý không trả tiền mà chạy rồi.

- --

"Bạn học sinh kia rồi!"

Trần Khai nhìn thấy Lý Nam đứng một mình giữa bờ sông vừa định kêu lên nói gì đó. Hắn chợt ôm đầu ngồi xuống.

Đau... Đau quá!

Hàng loạt hình ảnh như đang tràn vào đầu óc hắn. Cảm giác như đầu óc của hắn sắp bị nổ tung mất!

"Trần Khai! Chú sao thế?"

Thiệu Tổ nhìn thấy Trần Khai như thế, bèn lo lắng hỏi.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là những tiếng rên rỉ trong đau đớn của Trần Khai.

"Lý Nam! Ta giết Dao Dao ngay trước mặt ngươi. Ngươi còn có thể làm gì?"

"Ha ha! Ngươi muốn cản ta ư? Chỉ bằng cái danh xưng Thánh Tử của ngươi?"

"Lý Nam, ngươi chết."

Hình ảnh cuối cùng lướt qua đầu Trần Khai lại là cảnh mà hắn cầm một thanh kiếm trên tay, giọng không thay đổi mà đâm vào ngực của bạn học sinh.

- --

Khuôn mặt của Thiệu Tô tái nhợt, máu bắt đầu chảy khắp cả bờ sông kết thành một kết giới to lớn.

Mà ở giữa tâm của trận pháp, Trần Khai và Lý Nam tĩnh lặng đối mặt nhau.

Được một hồi lâu, Trần Khai nhìn ra xunh quanh, cười ha hả mà nói:

"Nhìn này Lý Nam! Chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Vẫn là bộ dáng của một người thanh niên bình thường, chỉ có điều lúc này. Cả thân thể của Trần Khai đều bị bao quanh bởi một luồng khí đen quỷ dị.

Lý Nam còn không kịp phản ứng gì. Thiệu Tổ đã giơ tay kết ấn, chỉ vào Trần Khai mà quát:

"Trấn!"

Toàn bộ kết giới bắt đầu thu hẹp lại, ý đồ trói buộc Trần Khai.

Nhưng vô ích, Trần Khai chỉ khẽ lắc nhẹ mình. Kết giới hoàn toàn bị phá vỡ.

Sau đó, Trần Khai bâng quơ nhìn ra xunh quanh, nói với giọng đầy hoài niệm:

"Chà... Đây không phải là quê hương của ta sao?"

Sau đó, chỉ thấy Trần Khai gằn giọng, hung tợn mà nói:

"Quả nhiên là cuộc trao đổi này không lỗ. Được hủy diệt quê hương của chính mình thêm một lần nữa. Không vui sao?"

- --

Cục trưởng nhíu mày. Sau đó gấp sách lại, thở dài mà nói:

"Thanh Ly, thành phố có chuyện. Em đi ra mà xử lí đi!"

Thanh Ly nhăn nhó phản đối:

"Tại sao lần nào cũng là em? Em đâu phải bác nào đó mặc quần lót đỏ ra ngoài quần?"

"Ai nhanh nhất Long Cục?"

Lần này Thanh Ly nghẹn lời, còn không kịp nói gì. Cục trưởng đã nói tiếp:

"Vậy em còn không mau đi xử lý?"

Thanh Ly:...

- --

"Akuma... Ta ngửi thấy mùi hắc ám!"

Cô bé nhíu mày, mũi nàng nhếch lên, ngửi ngửi mà nói.

Một bên nàng, Akuma hỏi:

"Chúng ta có cần đi tới đó không? Tiểu Thư?"

Cô bé trầm ngâm suy nghĩ, sau đó hào hứng đáp lại:

"Đi luôn đi! Lâu rồi mới có dịp chơi vui như vậy!"

- --

Xích Vũ tay nắm chặt vỏ kiếm, lao về một hướng.

Hắc ám... Lại là thứ đồ mà hắn ghét nhất.

Chỉ mong lần này không phải là do tiểu thư mày mò ra đi.