Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà

Chương 22: Thế nên mới nói, đời làm sao lại như mơ được?




Trần Khai tim đập thình thịch, run rẩy mở ra thẻ ngân hàng.

Số dư còn lại. Ài ài... Một, hai, ba, bốn, năm, tám! Thế mà những tám số không!.

Năm mươi triệu! Thanh Ly thế mà gửi cho hắn những năm mươi triệu đồng!

Số tiền này chỉ để tìm một con mèo thôi. Hơn nữa còn mèo này là tự chạy đến chỗ hắn. Hôm nay quả nhiên là một ngày may mắn.

(Thì thầm) Trước đó Trần Khai không hề nói như vậy...

Hả? Mọi người nói cái gì? Hắn không nghe thấy!

Mà Thiệu Tổ không nhìn thấy Trần Khai vừa nhận được tí tiền khuôn mặt đã trở nên hạnh phúc như thế. Hắn ngẫm nghĩ.

Xin nhờ! Chú là người tu luyện đấy! Một chút tiền đã làm chú hạnh phúc như thế ư?

Chú đang làm mất mặt biết bao người tu luyện đấy!

Còn có, tám số không là năm trăm triệu đồng chứ?

"Thiệu Tổ! Nhờ có sự hợp tác của anh mà tôi mới lấy được nguồn thông tin quý giá như vậy. Đây là chút lòng thành của tôi!"

Thanh Ly lôi một chiếc phong bì ra, đưa cho Thiệu Tổ.

Thiệu Tổ khẽ run rẩy cầm lấy phong bì, mở ra.

Ài ài... Một tờ... Hai tờ... Những bốn tờ! Bốn tờ năm trăm ngàn đồng!

Chỉ là một nguồn tin vịt thôi mà hắn đã kiếm được tiền ăn của hai tuần rồi.

Hắc hắc hắc... Quả nhiên hôm nay là một ngày may mắn.

Cái gì? Hắn đang làm mất mặt mũi của người tu luyện?

Mất thì mất luôn đi. Dù sao có ai mà dùng mặt mũi kiếm ăn đâu?

"Thôi nhé! Hi vọng ngày mai các anh đến thăm Long Cục nhé!"

Thanh Ly vẫy tay chào hai người, đi ra khỏi căn phòng. Để lại hai gã nghèo mạt rệp đang không ngừng hạnh phúc vì được tiền.

- --

Thanh Ly vừa ra khỏi căn phòng. Nàng mở quyển sổ nhỏ ra.

Trên trang giấy của quyển sổ nhỏ có ghi chi chít chữ. Hiển nhiên đây là quyển sổ mà nàng thường mang theo để thuận tiện hơn trong việc ghi chép thông tin cho trang báo của mình.

Nàng lật sang trang mới nhất. Trên đó cũng có ghi rất nhiều chữ, không cần tinh mắt cũng có thể đọc được những gì ghi trên đó:

Đối tượng 1: Trần Khai

Tuổi: tầm 20 trở lên, dưới 25 tuổi.

Thể trạng phát triển tốt, chỉ số BMI dưới 24,9. Vẫn chưa phát hiện bất cứ dấu hiệu gì về việc tinh thần bị tổn thất. Đồng thời không có đặc điểm gì nổi bật cả về ngoại hình lẫn cách cư xử. Tuy đã xác nhận là đối phương tu luyện tăng hai cảnh giới nhỏ trong 2 ngày nhưng sau khi nhận nguồn linh lực khổng lồ từ bí cảnh lại chỉ tăng lên một cảnh giới nhỏ. Đã dùng thử uy áp lên người đối phương nhưng các biểu hiện cho thấy đối phương không hề ảnh hưởng bởi uy áp. Vẫn chưa biết là do đối phương có tinh thần lực quá cao hay là do đối phương không tu luyện bất cứ tâm pháp nào. Đối tượng là người tu luyện, sử dụng pháp bảo là hai đốt tre, trong đó một đốt tre có cấp bậc cao hơn đốt tre còn lại rất nhiều. Có thể là sau lưng đối tượng là một thế lực lớn nào đó.

Đây là một nhân tố chưa ổn định. Cần nghiên cứu thêm để quyết định xem có đưa vào làm thành viên chính thức hay không.

Đối tượng 2: Thiệu Tổ

Tuổi: 25 tuổi

Đối phương tự nhận rằng mình đã 25 tuổi, nhưng có thể kết luận rằng đối phương có số tuổi lớn hơn rất nhiều. Thể trạng phát triển vượt bậc hơn những người tu luyện bình thường. Qua hành vi và cách ứng xử của đối tượng đã chứng tỏ rằng đối tượng am hiểu sâu rộng về kiến thức về toàn diện. Những kiến thức này chắc chắn không thể chỉ học được trong một năm tháng nhất thời được. Đã thử dùng uy áp qua, tuy đối phương có các hành vi bị uy áp làm cho khiếp sợ hay không cử động được nhưng vẫn chưa thể phán đoán xem là thực hay giả. Đối tượng am hiểu về các loại trận pháp, kết giới. Vẫn chưa biết được đối tượng có sở hữu bất cứ pháp bảo gì ngoài Ngưng Thần Lụa

Đây là một nhân tố không ổn định. Cần nghiên cứu thêm xem có đưa vào làm thành viên chính thức hay không.

Bên dưới nữa là hàng loạt các số liệu khác của cả hai người. Có vẻ như là Thanh Ly đã điều tra qua hai người.

Hiển nhiên, đã là thành viên của Long Cục thì không có ai là người đơn giản cả.

Trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Thanh Ly bỗng mỉm cười, sau đó nàng cầm bút, ghi thêm một dòng chữ:

Xét qua các hành vi và cử chỉ. Xác định đối tượng hoàn toàn không có khả năng gây hại cho toàn cục. Để đề phòng bất cứ trường hợp nào gây bất lợi cho Long Cục, xin phép được cất cử đối tượng làm thành viên ngoại bộ.

Cất sổ vào trong người, nàng vui vẻ ngâm nga bước đi.

Long Cục rất ít thành viên. Số thành viên của Long Cục đều có thể đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ lại có đến hai người tham gia vào. Hơn nữa tính cách hai người lại khá hợp ý nàng.

Mà ở trên vai nàng. Tiểu Á nhìn thấy hành động của nàng, khẽ ngáp một cái.

Chị Thanh Ly bị đối phương mua chuộc rồi?

Ai... Nếu như mấy lần trước cũng có người nhằm vào cái sở thích viết báo của chị Thanh Ly thì bây giờ trong cục cũng đã có nhiều người hơn không?

- --

"Cái đệt! Chú là đang nạp mạng cho nó à? E nhanh!"

Thiệu Tổ mặt nổi gân xanh, la lên. Tay không ngừng đập bàn phím.

Bên cạnh hắn. Trần Khai cắn răng, hét lên:

"Xem tôi dùng bí kỹ đây!"

Hét xong, tay hắn nhanh như chớp làm một loạt thao tác tốc độ còn nhanh hơn cả mắt thường.

Double Kill!

Triple Kill!

Quarda Kill!

Penta kill!

Từng hàng chữ hiện ra trên màn hình máy tính. Âm thanh từ máy tính vang vọng khắp cả căn phòng.

Thiệu Tổ yên lặng bỏ tai nghe xuống. Nhìn về phía Trần Khai mỉm cười từ bi:

"Trần Khai! Đây là bí kỹ của chú?"

Trần Khai mỉm cười ôn hòa, đáp lại Thiệu Tổ:

"Đúng vậy! Bất ngờ hay không? Ngạc nhiên hay không?"

Thiệu Tổ và Trần Khai lạnh nhạt đối mặt nhau. Như là hai cao thủ luận bàn võ kỹ.

Một lúc sau, Thiệu Tổ thở dài châm một điếu thuốc. Vô lực mà nói:

"Nói thế nào anh cũng không ngờ được bí kỹ của chú là ném pháp sư đội ta vào đội địch! Nếu không có chú thì kẻ địch cũng không thể ăn được Penta Kill dễ dàng như vậy!"

Nói rồi. Thiệu Tổ lấy từ trong người mình ra một điếu thuốc, đưa cho Trần Khai:

"Chú làm một điếu chứ?"

Trần Khai từ chối:

"Không... Tôi không hút thuốc!"

Thiệu Tổ im lặng cất điếu thuốc.

Người bạn này chơi với hắn đã một năm. Nhưng những gì Trần Khai biết về hắn đều là con số 0.

Một hồi lâu sau, Trần Khai tò mò hỏi hắn:

"Nói thật! Tôi rất bất ngờ khi chú là người tu luyện đấy!"

"Anh còn bất ngờ hơn nữa! Hôm trước chú là người bình thường, hôm sau chú đã là một người tu luyện. Một ngày thăng hai cấp! Điều này hoàn toàn chỉ có thiên tài mới làm được!"

Thiệu Tổ một bên nói. Sau đó hít một hơi.

"Sặc... Sặc!"

Trần Khai:...

Cái tên này không biết hút thì bỏ đi. Còn hút làm gì?

"Thế chú là một người tu luyện. Chú đến làm công ty này với mục đích gì?"

Thiệu Tổ nghe thấy Trần Khai hỏi thế, khuôn mặt bi thương nhìn lên bầu trời mà nói:

"Trần Khai... Chú có biết là đời không như là mơ không?"

Trần Khai vẫn im lặng không nói gi.

Thiệu Tổ lại nói tiếp:

"Anh vốn dĩ là một thằng công nhân bình thường. Lương còn không đủ nuôi thân mình, sống chui lủi khắp cả cái thành phố này."

"Vốn dĩ cho đến một ngày, trong đống rác mà người ta vứt anh tìm được quyển công pháp cũ. Từ đó anh mới bước chân vào con đường tu luyện!"

"Khi anh tu luyện được ba năm, chỉ còn một bước chân nữa là Trúc Cơ thì anh lại gặp phải bình cảnh."

Đến đây, Trần Khai chen miệng vào nói:

"Nên chú quyết định rèn luyện tâm tính? Trải qua hồng trần?"

Chỉ thấy Thiệu Tổ lắc đầu, đau khổ mà nói:

"Không. Anh vỗn dĩ cứ tưởng sẽ có cốt truyện như Siêu Cấp Bảo Vệ, Cô Vợ Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Của Tôi hay gì gì đó... Ai ngờ rằng xuống đây kiếm miếng ăn đã vất vả, còn mơ tưởng đến trang bức đánh mặt gì nữa?"

Trần Khai:...

Chú chuyển cốt truyện bay quá nhanh đi!

Nhưng tại sao tôi lại muốn cười vào mặt chú thế nhỉ?