Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà

Chương 1: Thiếu Nữ Tóc Đen




Mỗi buổi sáng thức dậy, Trần Khai lại cảm thấy vô vị, tẻ nhạt.

Ngày nào cũng như ngày nào, đến công ty làm việc, làm việc xong lại về nhà. Không có gì mới mẻ cả, cứ như thế cho đến hết cuộc đời của hắn.

Nhiều lúc, Trần Khai cứ nghĩ rằng có một lúc nào đó hắn cũng nhận được một cái hệ thống hay là chiếc nhẫn gì không.

Nhưng giấc mơ chung quy chỉ là một giấc mơ.

Cuộc sống của hắn cứ trôi qua như vậy, cho đến một ngày hắn tỉnh dậy, một thế giới khác mở ra với hắn

- --

"Reng...Reng...Reng!!!"

Tiếng chuông báo thức vang lên. Như mọi ngày, Trần Khai định đưa tay lên để tắt, nhưng rồi mọi thứ lại yên tĩnh trở lại.

"Thật tốt quá, yên tĩnh như thế này có phải tốt hơn không?"

Trần Khai lẩm bẩm. Không có tiếng chuông báo thức, hắn có thể ngủ tiếp rồi. Dù sao hôm nay là ngày chủ nhật. Không phải đi làm.

...

Hình như có gì đó sai sai?

Hắn sống một mình phải không?

"Là ai? Ai tắt đồng hồ báo thức?"

Trần Khai bật dậy, cả căn phòng trọ nhỏ hiện ra trong mắt hắn. Trong cả căn phòng không có ai cả. Trần Khai thở phào:

"Chắc là mình nhầm rồi. Cứ tưởng có ai đột nhập vào nhà chứ..."

Hắn vừa dứt lời, tiếng xả nước từ trong nhà vệ sinh vang lên. Chắc chắn là có ai đó đã xả nước rồi.

Trần Khai:...

Bà mẹ nó! Hắn quên mất nhà vệ sinh!

Đầu năm nay kẻ đột nhập còn thoải mái như vậy? Tắt đồng hồ báo thức rồi còn dùng nhà vệ sinh...

Nghĩ như vậy, Trần Khai bật dậy khỏi giường, tay cầm điện thoại lên, tay nhập vào số đến đồn cảnh sát.

Hắn rón rén đi ra khỏi giường, nhè nhẹ bước chân đến gần phòng vệ sinh.

Vào lúc ấy, cửa phòng vệ sinh mở ra.

"A lô! Có phải cảnh sát đó không? Phòng tôi bị người đột nhập..."

Trần Khai bấm gọi rồi nói ngay tức khắc. Không chần chờ gì cả.

Nhưng đang nói, hắn bỗng nhiên khựng lại.

Từ trong nhà vệ sinh, một bóng người đi ra, đó là một thiếu nữ khá xinh đẹp, trên người mặc một bộ áo cổ trang màu đỏ thẫm, khuôn mặt như tiên như ngọc. Nàng nhìn hắn, khẽ cười đáp:

"Ngươi tỉnh rồi. Có biết là thiếp chờ ngươi lâu lắm không?"

"Hả?"

Thiếp??? Bây giờ là thời nào rồi còn xưng hô cái này?

Chờ hắn?

Chuyện gì đang xảy ra?

Tiếng nói ở điện thoại vang lên cắt đứt bầu không khí yên tĩnh.

"A lô? Anh có việc gì cần báo cáo với chúng tôi ư? A lô? A lô?"

Trần Khai tỉnh táo lại, vừa định đáp gì đó thì chiếc điện thoại bỗng bay ra khỏi tay hắn rồi lơ lửng trước mặt cô gái này. Nàng nói vào chiếc điện thoại:

"Không có gì thưa ngài. Tôi gọi nhầm số"

Sau đó, nàng bấm tắt điện thoại ngay. Híp mắt cười nhìn vào Trần Khai, nói:

"Ngươi manh động quá đấy, bạn nhỏ."

Trần Khai nhìn hiện tượng kỳ lạ trước mặt, cất giọng hỏi:

"Vừa nãy cô đã làm gì? Siêu năng lực? Cô đột nhập vào nhà tôi vì cái gì? Cô đang cosplay?"

Chỉ thấy nàng khẽ đưa tay lên môi, nhẹ giọng nói:

"Ngươi có quá nhiều vấn đề quá đấy. Chúng ta định đứng trước nhà vệ sinh như thế này ư?"

- --

Hàng nghìn năm trước, từng tồn tại một loại người tự xưng là "Luyện khí sĩ". Thông qua các loại công pháp, võ kỹ để tu luyện ra một thứ gọi là "khí"

Họ có những sức mạnh vượt bậc, có thể hô mưa gọi gió. Sống tồn tại hàng trăm năm liền. Họ bắt đầu thành lập môn phái, hệ thống tu luyện. Dần dần, luyện khí sĩ trở nên phổ biến với mọi người.

Vào lúc đó, từng có những người đứng trên đỉnh của thế giới này. Đã từng có người có ý định phá vỡ cực hạn, thành lập ra một hệ thống tu luyện mới. Nhưng họ đều lần lượt thất bại, có người thân tử đạo tiêu, có người tàn phế suốt đời...

Kể đến đây, bỗng nhiên thiếu nữ dừng lại...

Trần Khai thấy thế, mặt nôn nóng hỏi:

"Nhưng như thế thì liên quan gì đến tôi?"

Thiếu nữ nhàn nhã nhấp một ngụm trà, đáp:

"Rồi thiếp thành công phá vỡ cực hạn. Nhưng tiên lực trong cơ thể của thiếp bị hao tổn quá nhiều. Thiếp không còn cách nào khác ngoài việc tự phong ấn mình vào chiếc bình rồi ngủ say mấy ngàn năm."

Trần Khai ngạc nhiên, nhìn về phía đầu tủ. Chiếc bình đã biến mất, trên tủ không hề có gì nữa.

Chả lẽ những gì mà nàng nói là thật?

Nếu không thì tại sao nàng có thể làm cho chiếc điện thoại lơ lửng được?

Trần Khai nhìn cô gái trước mặt. Mái tóc đen nhánh dài ngang hông, một bộ áo dài màu đỏ thẫm làm nổi bật lên vẻ đẹp của nàng, khuôn mặt toát lên vẻ nhàn nhã.

Như nhận ra điều gì, Trần Khai chợt hỏi:

"Khoan, cô đã ngủ đông suốt 2000 năm? Thế thì cô lấy đâu ra bộ áo cổ trang đó?"

"A... Ngươi nói bộ áo này ư? Bộ đồ này thiếp lấy ở căn nhà bên cạnh ngươi."

Trần Khai:...

Ăn cướp?

Mà bây giờ còn có người đi sưu tập áo cổ trang ư?

Như chợt nghĩ ra điều gì đó, Trần Khai hai mắt sáng lên nhìn về thiếu nữ trước mặt:

"Nếu mọi chuyện cô nói là thật. Vậy cô cũng có thể làm tôi trở thành cái gọi là luyện khí sĩ đúng không?"

Là nam nhân, ai mà không có một lần mơ ước được tu tiên, ngự kiếm mà đi... Cho dù là đã lớn, phải tiếp nhận hiện thực nhưng bây giờ biết được rằng người tu tiên vẫn còn tồn tại, làm sao mà không thể mơ ước qua đây?

Thiếu nữ nhìn hắn, như đang ngẫm nghĩ gì đó. Nàng từ trong người mình lôi ra một cuốn sách cũ với bìa màu nâu. Đầu ngón tay của nàng sáng lên ánh sáng dịu nhẹ, đưa lên không trung viết thành một chữ Duyên khá to.

Chữ Duyên lơ lửng trong không khí một lúc, dần dần tản ra thành từng đốm sáng nhỏ bay vào cuốn sách cũ đó. Mà ở trang giấy trắng của cuốn sách dần dần hiện ra từng hàng chữ. Thiếu nữ đọc một hồi, khuôn mặt ghét bỏ cất quyển sách vào trong người.

Mà cảnh tượng này hoàn toàn làm cho Trần Khai sững sờ. Nếu như nói lúc đầu hắn còn bán tín bán nghi về việc này thì bây giờ hắn hoàn toàn tin rằng việc này là thật. Khi nhìn thấy thiếu nữ lười biếng nhấp từng ngụm trà, hắn sốt sắng hỏi:

"Cô vừa mới làm gì? Có phải đó là tiên thuật?"

Thiếu nữ vẫn cứ nhấp từng ngụm trà, trả lời với giọng lười biếng:

"Chỉ là một ít chiêu trò nhỏ thôi, thiếp chỉ bói thử xem hai chúng ta có duyên với nhau không..."

"Thế đáp án ra sao?Cô mau trả lời đi!"

Nàng trả lời:

"Ngươi rất có tiềm lực trở thành luyện khí sĩ. Thiếp đây cũng rất muốn trở thành sư phụ của ngươi nha. Chỉ tiếc..."

"Chỉ tiếc?"

Trần Khai hỏi.

"Ngươi là nam nhân, thiếp không thích!"

Trần Khai:...

Cô ta còn có thể lấy lý do qua loa hơn nữa không?

Nhận thấy sự im lặng của Trần Khai, thiếu nữ lại nói tiếp:

"Mà cho dù thiếp không làm sư phụ của ngươi vẫn không sao. Tương lai cơ duyên tràn đầy, cuối cùng ngươi cũng sẽ bước vào con đường tu chân, một đường oai phong lẫm liệt trở thành..."

Trần Khai nghe nói thế, trong đầu nghĩ đến viễn cảnh chính mình tay nắm kiếm đánh xuyên trời, xẻ núi làm đôi, mỹ nữ như mây...

"...Một con tốt thí!"

Bỏ đi, vẫn là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Còn có, lần sau cô có thể nói hết một câu trong một lần ngay không?

"Mà có thật bói chỉ nói như thế không?"

Trần Khai còn cố gắng hi vọng hỏi. Nhưng thiếu nữ lại lười biếng dựa cả người vào ghế, hai mắt híp lại nhàn nhã nói:

"Đó chỉ mới là một đoạn. Nhưng thiếp không muốn nói nữa. Ai bảo cho đến bây giờ ngươi vẫn không hỏi thiếp tên gì..."

"Cô tên gì?"

"Tử Dạ, cứ gọi thiếp như thế. Ngoài ra, đoạn sau thiếp vẫn không nói được, dù sao ngươi vẫn chưa có tư cách biết!"

"Thế cô còn nói thế làm gì?"

Trần Khai ngạc nhiên hỏi lại. Thiếu nữ than thở:

"Ai~ Nam nhân như ngươi bảo sao đến bây giờ vẫn còn độc thân..."

Nghe thấy thế, Trần Khai lập tức vặn lại.

"Cô đã hơn ngàn tuổi nhưng vẫn chưa còn độc thân đấy sao?"

"Thiếp chưa muốn. Vả lại không có ai đủ xứng với thiếp cả... Nếu 2000 năm trước ngươi dám ở trước mặt thiếp nói câu này thì sẽ bị đông đảo luyện khí sĩ đuổi giết đấy!"

"Cô đang khoe à?"

"Đúng, thiếp đang khoe..."

- --

Cùng lúc đó, trên một đỉnh núi cao. Tuyết thổi dày đặc, xunh quanh chẳng có gì ngoài một màu sắc trắng xóa của tuyết. Hầu như ở đây là một nơi tuyệt địa, không ai có thể sống ở đây cả.

Nhưng ở gần vách núi, một căn nhà tranh nhỏ đang nằm đó. Căn nhà cũ kĩ, rách rưới. Bên trong căn nhà, một căn bếp lửa đã tắt lịm từ khi nào, trên căn bếp, chiếc vỏ kiếm trống rỗng đang tựa vào nó. Trong góc nhà chỉ có một chiếc giường tre nhỏ. Bên trên giường tre, một chiếc gương nhỏ nằm trên đó.

Thời gian dần trôi qua, chiếc gương càng ngày càng sáng lên một cách kỳ lạ. Bên trong chiếc gương đang chiếu lại căn phòng nhỏ này. Nhưng chỉ khác là ở giữa căn phòng lại có một người xếp bằng, hai mắt nhắm chặt như đang thiền

Một lúc sau, hình ảnh trong gương dần thay đổi, càng ngày người đàn ông đó càng gần với chiếc gương hơn. Cho đến khi chiếc gương chỉ phản chiếu hình ảnh của người đàn ông đó, mặt gương vỡ vụn, người đàn ông trong gương bay ra ngoài một cách cực kỳ phi khoa học.

Hắn ta mở mắt ra, thân hình to cao đứng dậy. Khẽ dùng cánh tay trái được quấn băng lại nhấc lên những lọn tóc xoăn của mình, đây sẽ là một người đàn ông tuấn tú nếu hắn ta mặc thêm một thứ gì đó ngoài chiếc quần đùi của mình.

Sau một lúc ngẩn ngơ, hắn mỉm cười, tay vò đầu:

"Lần này là những hai ngàn năm, tiểu thư ngày càng ngủ nhiều rồi. Có khi lần tỉnh dậy tiếp theo của tiểu thư mình còn chẳng còn sống nữa!"

Hắn đi đến căn bếp lửa, tay cầm một thanh củi đã tắt từ khi nào. Miệng nhẹ thổi vào thanh củi như người ta đang thổi lửa. Như để hưởng ứng theo hắn, cây củi cháy lên.

Loay quay một lúc, hàng loạt bộ đồ kỳ quái bay lên sàn nhà, có đồ quý tộc cổ, có kimono, có áo dài, có giáp kỵ sĩ,...

Hắn nhanh tay lấy ra một bộ đồ mà hắn tự cho là mình ưng ý nhất: Mũ phớt, áo khoác choàng dài, quần bò đen huyền. Đây là những thứ mà hắn cá cược được vào 7 năm trước khi "ngủ".

Một lúc sau, hắn đi ra khỏi căn nhà. Nhìn về một hướng nào đó như thể bức màn trắng xóa của bão tuyết không thể cản được hắn. Giơ tay trái đang cầm một chiếc võ kiếm trống rỗng lên. Hắn nhẹ nhàng nói:

"Thức dậy đi, bạn cũ!"

Cùng lúc đó, ở một khu rừng gần thành phố Bắc Kinh, Trung Quốc, một phiến đá khổng lồ nằm chắn trên đường từ bao lâu năm nay bỗng nhiên nổ tung một cách kỳ lạ khiến bao nhiêu người xunh quanh kinh hãi. Hàng loạt tiếng chụp ảnh từ điện thoại vang lên.

Nhưng đó không phải là chuyện của hắn, phiến đá dần dần bay lại gần hắn. Lộ ra hình dạng chân chính của nó- Một thanh võ sĩ đao to và dài.

Thanh kiếm vang lên một thanh âm kỳ lạ, có vẻ như nó cảm thấy vui mừng khi gặp lại hắn.

Thánh Quái Xích Vũ. Hôm nay hắn lại tỉnh giấc thêm một lần.

Hắn cầm lấy thanh kiếm, tự nhủ:

"Được rồi, bây giờ đi tìm tiểu thư thôi nào!"

- --

Ầm ầm núi lở, không gian như bị bóp méo.

Người đàn ông đứng dậy từ trong quả núi ra, không gian như bị tàn phá theo từng bước chân của hắn.

Bỗng, như nhận ra điều gì. Hắn chợt cười, điên cuồng mà cười:

"Ha Ha Ha Ha! Tiện nhân! Ngươi cuối cùng cũng ló mặt ra ư? Lần này lão tử sẽ không để ngươi chạy trốn đâu!"

- --

"Cục trưởng! Nàng tỉnh rồi!"

Nghe thấy người thanh niên bên cạnh mình nói thế. Người đàn ông khẽ gấp sách lại. Mỉm cười ôn hòa:

"Tử Dạ... Xem ra ngươi đã tìm ra một quân cờ thích hợp rồi nhỉ?"